MẶT NẠ MẬT

Ánh trăng bạc phủ lên đỉnh đồi nơi Talion và Liora đứng lặng lẽ, mắt hướng về trại nghỉ nơi Lioren đang ngủ. Không gian im ắng như nấm mồ. Đêm nay, hai tâm hồn tưởng chừng kiên cường nhất lại bị vây chặt bởi quá khứ của chính mình.

“Cậu ấy... giống ta quá.” – Talion thì thầm, như nói với chính gió đêm. Giọng ông khàn đặc, từng chữ rơi xuống như đá tảng đè lên tim.

Liora không đáp. Cô ngồi ôm gối, mắt trống rỗng nhìn đống lửa đã lụi tàn. Không gian giữa họ không còn là im lặng – mà là sự trĩu nặng của những điều chưa từng nói.

---

Nhiều năm trước...

Talion, khi đó là một chiến binh trẻ, ngạo nghễ như tia sét đầu tiên xé rách bầu trời trận mạc. Người dân làng Orinth tôn thờ ông như một biểu tượng của công lý. Nhưng chính đêm ông đánh thức sức mạnh sét lần đầu, ông cũng đã đánh mất tất cả.

Một tiếng nổ như long trời lở đất. Những cột sét đâm xuống từ bầu trời đen kịt, rạch tan mái nhà, cắt đôi con đường đất. Ngọn lửa nổi lên từ những tia sét thiêu rụi từng ký ức trong ngôi làng – cả cha mẹ ông, cả đứa em trai nhỏ từng gọi ông là “anh hùng”.

Sáng hôm sau, khi xác người còn bốc khói, Talion quỳ giữa đống tro tàn, lặng lẽ nhặt lấy chiếc vòng gỗ đã cháy sém của em trai. Tay ông run lên khi chạm vào nó – không phải vì lạnh, mà vì cảm giác tội lỗi đã hóa thành lưỡi dao cắm sâu trong ngực.

---

Còn Liora...

Cô không có ký ức về cái ôm đầu tiên của mẹ. Đêm cô sinh ra, sấm sét nổi lên bất thường. Người ta kể rằng sét đã đánh trúng ngôi nhà, giết chết người mẹ đang đau đớn sinh con. Họ bảo rằng chính tiếng khóc đầu tiên của Liora đã triệu hồi tia sét đó. Cô lớn lên với ánh mắt kỳ thị, lời thì thầm rì rầm sau lưng:

“Đứa con của sấm... là điềm gở.”

Từ khi còn nhỏ, cô đã sống trong sự ghẻ lạnh, cô lập, và ghê tởm chính bản thân. Nhưng thay vì gục ngã, cô biến mọi thứ thành lý trí lạnh lùng. Liora bắt đầu học phép thuật không phải để giúp đỡ ai – mà để kiểm soát. Để không ai có thể gọi cô là “nguyền rủa” nữa.

---

Trở lại hiện tại

Talion cầm lấy thanh kiếm bão tố đặt trước mặt. Tay ông run, nhưng không phải vì sợ – mà vì ký ức chưa từng lành. “Ta bảo vệ Lioren... không phải vì ta nghĩ cậu ấy là anh hùng,” ông nói khẽ, “mà vì ta sợ... nếu không ai bên cậu, cậu sẽ trở thành ta.”

Liora khẽ gật đầu. “Và em cũng vậy. Không phải vì em thương hại, mà vì em thấy mình... trong mắt cậu ấy. Cái cách cậu nhìn ngọn lửa – như thể cậu muốn yêu nó nhưng sợ chính mình.”

Họ im lặng một lúc lâu.

“Lioren...” – Talion nhìn về phía bóng đêm. “Có thể sẽ trở thành thứ mà ta từng sợ nhất. Nhưng nếu có thể, ta muốn lần này – sét sẽ không hủy diệt... mà sẽ bảo vệ.”

.

Một đêm không trăng, Lioren ngồi dựa lưng vào vách đá lạnh lẽo. Không một tiếng động. Không một vì sao. Chỉ có hơi thở mình, và những âm thanh đang dần len lỏi từ bên trong cơ thể.

Giọng của Điện đến trước, dịu dàng, như tiếng một người anh cả. Nhưng phía sau vẻ trầm ổn, là một sự khoái lạc man rợ:

> “Ngươi có nhớ... mùi thịt cháy không, Lioren? Khi ngón tay ta chạm vào gã lính đánh thuê trong khu rừng phía nam... máu sôi lên, mắt hắn trắng dã, rồi... ‘BÙM’ – xương sọ hắn nổ tung như quả dưa nứt. Ngươi gọi đó là bảo vệ chính nghĩa, còn ta gọi là... thuần khiết. Không gì sạch sẽ hơn xác chết khét lẹt."

Lioren rùng mình. Cậu từng nghĩ mình chỉ dùng sét để tự vệ.

Giọng của Băng trườn đến như sương lạnh – nữ tính, tinh tế, mượt mà như một quý bà quý phái. Nhưng mỗi lời nói lại mang theo tiếng nứt gãy và tiếng khóc bị bóp nghẹt:

> “Lioren... con người thật đẹp khi họ ngừng thở trong băng giá. Họ run lên như những chiếc lá cuối mùa, ánh mắt cầu xin, đôi môi tím tái nứt nẻ, hơi thở cuối cùng đọng lại thành sương... ta đặc biệt yêu khoảnh khắc đó – sự tuyệt vọng hóa đá. Ta không đóng băng họ, ta giải thoát họ.”

Lioren ôm đầu. “Câm miệng… các người không phải như vậy…”

Đất không đến như giọng nói. Nó gầm, như tiếng đá va vào nhau trong lòng hang sâu. Trầm, nặng nề và lạnh ngắt như một chiếc quan tài:

> “Không ai biết cảm giác thật sự của sự đoạn tuyệt, Lioren. Nhưng ta biết. Khi ta rút mặt đất dưới chân họ – sụp! – xương gãy, phổi vỡ, họ thở dốc dưới bùn đất, cố vùng vẫy, móng tay bám lấy rễ cây, cào lên đá cứng… vô vọng. Và ta vùi họ sâu hơn. Thịt hòa với đất. Máu hòa với đất. Ký ức hòa với đất. Ngươi gọi ta là bền vững? Không, ta là lăng mộ sống.”

> “Ngươi tưởng ta là nền móng đạo đức? Không, ta là tầng sâu nhất của bản chất loài người – khao khát chôn giấu mọi điều xấu xa và gọi nó là ổn định.”

Lioren hét lên, đôi mắt vằn đỏ. Cậu cố niệm câu thần chú trấn tâm. Nhưng cơn rùng mình không dứt. Những hình ảnh mà chúng tạo ra quá thật. Quá chi tiết. Như thể... cậu đã từng làm điều đó.

Lửa vẫn câm lặng. Xiềng xích. Nhốt trong lồng ngực, run rẩy.

> “Tại sao...” – Lioren thì thầm – “Tại sao ta lại sợ... lửa, nhưng lại để những thứ này trú ngụ trong tâm trí mình?”

Không có câu trả lời. Chỉ có tiếng cười nhỏ, vọng ra từ cả ba nguyên tố – nhẹ như gió... nhưng nhấn chìm lý trí cậu từng chút một.