BÌNH YÊN CUỐI CÙNG

“Chiều nay tất cả lớp học hủy bỏ. Học sinh không được rời khỏi khuôn viên học viện. Chuẩn bị cho buổi lễ tập hợp của Hội đồng vào sáng mai.”

Không ai giải thích thêm.

Hành lang xôn xao tiếng xì xào, những lời đồn không đầu không đuôi:

> “Nghe nói có một thay đổi lớn sắp xảy ra…”

“Có người bị phát hiện liên quan tới tà thuật…”

“Cửa thành phía bắc đã đóng từ sáng…”

Nhưng ở một góc lớp, hai người chỉ im lặng.

Geal chống cằm nhìn ra ngoài trời, mây lững lờ trôi.

Lyre ngồi gác chân lên ghế, đọc nốt cuốn sách từ hôm trước, tay gõ nhịp đều đều lên trang giấy.

Họ đều nghĩ cùng một điều:

“Một buổi chiều rảnh rỗi…”

…và chẳng biết làm gì với nó.

---

Cả hai vô tình cùng vào thư viện.Thư viện học viện vẫn vắng như mọi khi. Những bức tường cao phủ đầy sách, mùi giấy cũ quyện với bụi nắng rơi qua ô kính màu. Nơi đó, trong góc bàn quen thuộc — Geal và Lyre lại gặp nhau.

Thư viện chiều hôm đó lặng như mặt nước.

Geal và Lyre đang yên vị ở góc đọc quen thuộc thì… Geal bỗng cảm thấy có ánh nhìn.

Không hẳn là lạnh lẽo. Không hẳn là nguy hiểm.

Chỉ… rất khác. Như có ai đó thuộc về một thế giới khác, vừa lạc vào thế giới này.

Cậu quay đầu, ánh mắt vô thức bị thu hút về phía một dãy kệ sâu trong góc tối — nơi chẳng mấy ai lui tới.

Ở đó, một người đang ngồi.

Ánh sáng chỉ đủ để thấy bóng áo choàng đen nhạt, phủ kín từ đầu đến chân. Tóc dài, rũ xuống như khói tàn tro. Tay đeo găng mỏng, lật từng trang sách như đang nâng thứ gì đó sống.

Geal nheo mắt. Cuốn sách người đó cầm không có bìa rõ ràng — chỉ có hàng chữ mờ đen sẫm:

“Người Gọi Quỷ Qua Ánh Lửa.”

Tim Geal đập nhanh hơn một nhịp. Có gì đó sai trái ở tiêu đề đó. Như thể… cậu đã từng thấy nó trong một giấc mơ.

Lyre ngước lên, thấy Geal nhìn sang. Cô hỏi nhỏ:

> “Có gì à?”

Geal giật mình, quay lại, lắc đầu.

> “Không… chỉ tưởng nhầm người quen.”

Nhưng khi cậu liếc lại một lần nữa — ghế trống.

Người đó… đã biến mất.

Chỉ còn lại một hơi lạnh vô hình, như ai vừa lướt qua gáy.

---

Geal đặt một cốc trà nóng xuống cạnh sách của cô, khẽ ho nhẹ:

> “Đừng hiểu lầm. Pha dư thôi.”

Lyre chớp mắt, rồi không nhìn cậu, khẽ đáp:

> “Tôi không nói gì mà.”

Một lúc sau, cô lôi từ trong túi áo ra một quyển sách bìa mòn, trượt nhẹ về phía cậu:

> “Tôi thấy cậu nhìn nó hôm trước. Trong kho sách cấm.”

Geal nhướng mày, nhưng không nói gì. Chỉ mở sách ra… rồi cười nhẹ — nụ cười đầu tiên trong ngày.

Cả hai cùng im lặng đọc, ánh sáng xuyên qua cửa sổ nhuộm mái tóc họ ánh vàng nhạt.

Không ai gọi đó là “hẹn hò”.

Nhưng cả hai đều biết… họ không đơn độc chiều nay.

---

Khi ánh hoàng hôn phủ lên bức tường cổ kính, Lyre bất ngờ kéo Geal lên tầng thượng — nơi ít ai dám tới vì gió mạnh và lệnh cấm.

Cả hai ngồi trên rìa mái ngói đá xám, lặng lẽ nhìn mặt trời trôi xuống sau rừng cây xa xa.

Geal cất tiếng, lần đầu sau nhiều phút im lặng:

> “Cậu nghĩ… chúng ta sẽ còn học ở đây bao lâu nữa không?”

Lyre không trả lời ngay. Gió cuốn tóc cô bay lòa xòa. Một lúc, cô chỉ khẽ hỏi lại:

> “Nếu một ngày nào đó phải rời đi, cậu có nhớ hôm nay không?”

Câu hỏi đó lặng như đá. Cả hai đều tránh ánh mắt nhau, nhưng cùng hiểu — họ không nói về học viện.

Một lúc sau, Lyre bỗng mỉm cười, nghiêng đầu:

> “Cậu nhớ là vẫn còn nợ tôi một lần ‘vào bếp với tôi’, đúng không?”

Geal thở ra thành tiếng.

> “Chắc là nên làm sớm. Đề phòng… mọi thứ biến mất.”

---

Phòng ký túc xá vẫn là căn phòng lạnh lẽo quen thuộc. Nhưng tối nay, mọi thứ… lặng lẽ hơn. Dễ thở hơn.

Geal trải chăn, không nhìn sang Lyre, nhưng nói khẽ:

> “…Nếu cậu thấy lạnh thì đừng ngại nói.”

Lyre đã nằm xuống từ trước, nhưng không đáp. Chỉ khi ánh đèn tắt, giọng cô mơ màng vang lên trong bóng tối:

> “…Nếu có lần sau, tôi sẽ nói.”

Không gian chìm trong yên tĩnh.

Hai người nằm quay lưng nhau.

Nhưng cả hai… đều không ngủ.

Cửa sổ khẽ rung vì gió đêm.

Ánh trăng rọi qua ô kính… dịu dàng đến mức đáng sợ.

> “Một ngày bình yên cuối cùng.”

“Một giấc mơ dài… chuẩn bị kết thúc.”