Một buổi sáng đẹp trời.
Mặt trời rót mật qua những ô cửa kính cao vút của Học viện Ma pháp thượng tầng Elkarath, vẽ lên mặt sàn lát đá những hình thù nhảy múa trong vệt sáng lung linh. Những cánh chim lượn vòng trên bầu trời trong xanh, rít lên vài âm thanh mảnh như kim đâm, tan vào trong gió. Vườn cây thức giấc, hoa lá ngáp dài, từng làn hương lặng lẽ len vào các hành lang cổ kính.
Trong ký túc xá– nơi dành riêng cho học viên năm nhất, Geal choàng tỉnh khỏi giấc ngủ, ngơ ngác nhìn trần nhà chạm khắc bằng gỗ sồi. Căn phòng vẫn vậy – giá sách ngổn ngang, mùi mực khô và da thuộc quyện vào nhau thành một hương vị khó diễn tả. Trên bàn học, những bản thảo phép thuật nằm im như những lá thư chưa gửi.
Geal dụi mắt, rồi quay đầu sang chiếc giường đối diện.
Trống không.
Chăn gối đã được xếp gọn. Tấm rèm cửa phía giường Lyre vẫn còn phấp phới mở ra, để lộ ánh sáng tràn vào chỗ nằm của cô – như thể cô đã thức từ rất sớm.
“Gì đây... cô ấy dậy sớm hơn cả mình?”
Cậu ngồi bật dậy, chải lại mái tóc rối rồi vội vàng rửa mặt. Sự ngạc nhiên lấn át cả sự lười biếng thông thường. Lyre – người bạn cùng phòng đáng ra phải gắt gỏng vì tiếng chuông báo sáng, lại biến mất một cách yên tĩnh đến đáng ngờ.
Hôm nay là ngày nghỉ. Không có lớp học, không có thực chiến, không có giáo sư nào la mắng vì trễ giờ. Lý do duy nhất khiến lyre rời giường sớm đến vậy… thường là khi có gì đó không bình thường.
Geal khoác lên mình áo choàng học viên, nhét một quyển sách vào túi da và đi thẳng đến thư viện.
---
Thư viện của học viện giống như một thế giới khác – yên tĩnh, thiêng liêng, và đôi khi, đáng sợ.
Những hàng kệ cao chạm trần, xếp đầy sách cổ, những bản ghi chép da thú, những cuộn da rồng, và cả những cuốn sách bị phong ấn bằng ma pháp cấm. Không khí ở đây không chỉ ngập mùi giấy cũ mà còn cả cái gì đó... nặng nề, như hơi thở của những linh hồn xa xưa vẫn còn quanh quẩn đâu đó.
Geal bước vào, chậm rãi bước qua các kệ sách, đôi mắt đảo quanh tìm một bóng hình quen thuộc.
Và rồi cậu thấy cô.
Ở góc trong cùng – nơi ít ánh sáng nhất, nơi mà những học viên khác thường lười đến vì quá xa quầy thủ thư – Lyre đang ngồi.
Mái tóc màu ánh bạch kim lấp lánh trong vệt sáng hẹp chiếu xuống từ trần. Cô đang chăm chú đọc một cuốn sách, dáng vẻ trầm lặng hơn thường lệ.Một người… lặng thinh, gần như hòa tan vào không gian.
Geal bước đến, khẽ kéo ghế ngồi xuống đối diện.
“Cô thức dậy từ bao giờ thế? Lần đầu tiên tôi phải đi tìm cô trong thư viện đấy.”
Lyre không ngước lên. Chỉ khẽ lật sang trang tiếp theo, rồi mỉm cười nhẹ như gió:
“Hôm nay trời đẹp. Ánh nắng làm tôi không ngủ được.”
Cậu ngẩng đầu nhìn ra ngoài – quả thật nắng đẹp. Nhưng lý do ấy vẫn có gì đó lạ lùng. Cậu nghiêng người nhìn xuống cuốn sách Lyre đang đọc: "Sự hủy hoại của linh thể ánh sáng."
Một đề tài khó về mặt nguyên cứu.
“Cô... nghiên cứu linh thể ánh sáng từ bao giờ?”
Lyre vẫn không nhìn cậu, giọng đều đều: “Chỉ là... gần đây tôi cảm thấy cơ thể mình không còn giống trước. Tôi muốn hiểu điều gì đang xảy ra.”
Geal im lặng vài giây, rồi nhìn xuống tay Lyre đang đặt trên bàn.
Có một vết cắt nhỏ. Mảnh, sắc, và hơi sưng đỏ. Rất nhiều người có thể không để ý – nhưng Geal thì khác.
Vết cắt ấy không phải do sách. Không phải do bất cẩn.
“Lyre.” – Cậu gọi khẽ.
Cô vẫn không ngẩng đầu.
“Cái gì đã cắt vào tay cô?”
Lyre khựng lại một chút, rồi từ từ kéo tay áo xuống, giấu đi vết thương.
“Chỉ là vết cắt nhỏ thôi. Không đáng nói.”
“Cô nói dối tệ thật đấy.”
“Geal…” – lần này cô nhìn thẳng vào mắt cậu – ánh mắt đen sâu thẳm, có thứ gì đó như đang gào thét trong yên lặng. Rồi cô cười. “Tôi chỉ bị thương chút thôi mà. Đừng nhìn tôi như thể tôi sắp chết đến nơi.”
Câu nói ấy khiến Geal lạnh sống lưng.
Cô đứng dậy, đóng cuốn sách lại, giọng nhẹ như sương:
“Hôm nay là ngày nghỉ mà, phải không? Đi đâu đó đi. Tôi muốn ở lại một mình một chút.”
Rồi cô rời đi, để lại Geal trong một im lặng lạnh lẽo.
"Cách cô ấy nói thật mẫu thuẫn"
Lyre bước ra khỏi thư viện, để lại phía sau ánh nhìn đầy lo lắng của Geal. Dọc hành lang lát đá, tiếng giày vang vọng như lời thì thầm quỷ quái lặp đi lặp lại.
Từng bước, từng hơi thở, từng nhịp tim.
Tay cô khẽ run, bàn tay đã giấu trong tay áo lúc nãy giờ nhức buốt như có gai chọc từ bên trong. Vết cắt ấy... không phải do ai khác.
Cô là người tạo ra nó.
Cô lẻn vào khu vườn sau học viện – nơi ít ai lui tới, nơi có một cái giếng cạn phủ đầy dây leo, nơi cô có thể ngồi xuống và lặng lẽ... trốn khỏi tất cả.
Cô nhắm mắt lại.
Và rồi... một giọng nói vang lên trong đầu cô.
---
"Tại sao mày lại sợ? Mày biết rõ cái thứ trong người mày là gì mà."
Lyre nắm chặt tay, giọng đáp nhỏ trong đầu:
"...Không phải. Đây là sức mạnh mà ta được ban. Ta chỉ cần học cách kiểm soát nó."
"Kiểm soát?" – giọng nói bật cười, gằn từng chữ.
"Mày nghĩ ánh sáng trong mày là thứ cứu rỗi à? Không, Lyre. Nó là ngọn roi lửa đang thiêu rụi mày từ trong máu, trong xương tủy. Mỗi lần mày sử dụng nó, là mỗi lần linh hồn mày vỡ vụn thêm."
"Câm miệng..."
"Mày thích cảm giác đó phải không? Cảm giác được mọi người nhìn bằng đôi mắt ngưỡng mộ. Mày cố tỏ ra mạnh mẽ, cố gắng cười, nhưng mày đang chết dần từng mảnh. Đến lúc rồi, Lyre. Tự hỏi đi... ai đang thực sự điều khiển thân xác này?"
Cô ôm đầu, mồ hôi túa ra ở trán.
"Không... không... Ta là chính ta...!"
"Thật không? Vậy vết cắt trên tay ai tạo ra? Mày nghĩ Geal sẽ chấp nhận một 'quái vật ánh sáng' như mày sao?"
"Ta không phải quái vật!"
"Không phải sao? Vậy tại sao ngươi không dám cho hắn thấy cánh tay của ngươi? Tại sao ngươi lại giấu cuốn sách đó? Ngươi sợ ánh sáng – thứ đang ăn mòn ngươi từng ngày, đúng chứ?"
Cô thở dốc, ngã khuỵu xuống nền đất lạnh. Gió rít qua tai, lạnh như những ngón tay vô hình cào cấu tâm trí cô.
"...Cứu ta... ai đó... làm ơn... cứu ta..."
"Không ai đến đâu, Lyre. Ngươi sẽ phải bước qua ranh giới đó một mình. Và khi đến phía bên kia ánh sáng..."
"...sẽ chỉ còn lại bóng tối."