Khúc Tận Cùng II

Buổi trưa ở học viện thường nhộn nhịp với tiếng chuông, tiếng bước chân, và tiếng cười. Nhưng hôm nay, Geal nghe thấy một sự im lặng kỳ quái.

Không phải là thiếu âm thanh, mà là như tất cả âm thanh bị ai đó giấu đi.

Cậu bước qua dãy hành lang phía đông – nơi có ánh sáng rọi xuống từ giếng trời trên cao, nhưng hôm nay, ánh sáng ấy không chạm đất. Nó bị chặn lại giữa không trung, vỡ vụn như kính.

---

“Geal.”

Một giọng gọi khe khẽ. Cậu quay lại.

Lyre đứng dưới một cây cột đá, tay quấn băng vải, khuôn mặt vẫn dịu dàng như thường ngày… nhưng mắt cô trũng xuống, như một người đã không ngủ hàng tuần.

— "Tay cậu sao rồi?" – Geal hỏi, cố giữ giọng bình thản.

— "Tớ không nhớ… có lẽ… va vào đâu đó thôi."

Cô mỉm cười.

Nhưng Geal nhìn thấy giọt máu thấm qua băng vải, chảy xuống đầu ngón tay, rơi xuống sàn… rồi bốc khói, như máu sôi lên dưới ánh mặt trời.

Geal vội nắm lấy tay cô.

— "Nói thật đi, Lyre. Đây không phải là vết thương bình thường."

— "Tớ không biết nữa… đôi khi, tớ thấy mình như… tự đâm vào mình. Nhưng không phải vì muốn đau. Mà là… để kiểm tra xem mình có còn thật không."

Cô cười nhẹ. Nhưng Geal lạnh cả sống lưng.

---

Buổi tối.

Geal đến thư viện cấm và lén lấy một quyển cổ thư mục nát:

> “Thể Ký Quang Thể – Ánh Sáng Ăn Mòn”

Trong đó có một đoạn viết tay:

> “Nếu ánh sáng bên trong con người vượt ngưỡng giới hạn, nó không soi rọi nữa, mà bắt đầu thiêu rụi. Những người mang dòng máu Thánh Quang bị nguyền… khi trưởng thành, chính ánh sáng họ tạo ra sẽ ăn mòn thần kinh, xương, trí nhớ, rồi linh hồn…”

Geal ném quyển sách xuống, mồ hôi lạnh đổ ra từng đợt.

---

Ba học viên mất tích.

Cảnh báo dán ở bảng thông báo. Nhưng không ai tỏ ra sợ hãi – họ chỉ xem đó là trò nghịch ngợm. Chỉ Geal biết: có gì đó đang ăn dần học viện từ bên trong.

Đêm đó, cậu lại đi tìm Lyre.

Cô đứng giữa khu nghĩa trang phía sau học viện, tay cầm một mảnh gương. Trên tay cô là những vết rạch hình chữ cổ, xếp thành vòng tròn như ma trận. Mắt cô trống rỗng, miệng thì thào:

— "Chúng nói… ánh sáng là thanh tẩy. Vậy tại sao nó khiến tôi đau thế này…?"

Geal bước tới, giữ lấy vai cô.

— "Lyre! Làm ơn, nói chuyện với tớ như người bình thường!"

— "Người bình thường ư…?" – Cô nghiêng đầu.

— "Geal, nếu cậu đột nhiên phát hiện ra mình là một ngọn lửa, liệu cậu có thể yêu được những thứ mình đốt cháy không?"

Cô siết mảnh gương trong tay. Máu trào ra. Nhưng không rơi xuống đất, mà tự bay ngược lên trời như phá vỡ trọng lực.

---

Cô bước vào giấc ngủ.

Không, không phải ngủ – mà là rơi.

Rơi xuống một giếng sâu vô tận, nơi không có đáy. Mỗi mét rơi, ánh sáng trên cơ thể cô lại nứt thêm một vết.

Trong bóng tối, có tiếng trẻ con thì thầm:

> "Cậu sinh ra để cứu người..."

"Nhưng cậu không thể cứu ai..."

"Cậu đang thiêu rụi từng người… từng người… từng người…"

Một giọng già hơn gằn lên:

> "Geal sẽ chết. Và chính bàn tay này sẽ giết cậu ấy."

Lyre quỵ xuống, ôm đầu.

— "Không! Không! Tớ sẽ không để chuyện đó xảy ra!"

— "Tớ… chỉ muốn được sống như người bình thường thôi…"

Một ánh sáng đỏ bùng lên. Không phải ánh sáng của cứu rỗi — mà là ánh sáng cháy rực của tuyệt vọng.

Giọng của chính cô thì thầm, vang vọng khắp không gian tâm trí:

> “Nếu ánh sáng không thể cứu được ai… thì để nó giết sạch tất cả. Như thế, ít ra... mình sẽ không cô đơn.”

---

Quá khứ tiếp diễn

Sau khi cô đã phá hủy tất cả

Khi người ta tìm đến hiện trường, chỉ còn một cô bé lõa thể, tay chân đầy dây ánh sáng đã chảy thành thép nóng, đứng giữa đống tro,

Mặt không cảm xúc.

Khi ánh sáng cuối cùng rút khỏi xương sống Lyre như một luồng hơi nóng đã cạn kiệt, cô ngã quỵ.

Không còn gì nữa. Không giận, không sợ, không cảm xúc.

Chỉ có khói và tro vỡ vụn dưới tay cô, như thể thế giới đã bị thiêu.

Rồi… có tiếng bước chân.

Chậm. Khô. Nhưng đều như một tiếng gõ cửa đã rất quen với sự im lặng.

Một ông lão xuất hiện giữa tro tàn.

Không mang gậy.

Không khoác áo giáo sĩ.

Chỉ là một người mặc áo choàng xám bạc, râu dài, tóc trắng như bụi tuyết. Mắt ông là màu bầu trời sau tuyết – xanh, dịu, nhưng sâu đến mức không thấy đáy.

Ông nhìn cô – cô bé lõa thể, tay chân đầy vết bỏng ánh sáng, ánh mắt như xác chết biết thở – và không hề rùng mình.

> “Con không phải là tội lỗi,” ông nói.

Giọng ông như tiếng lửa nhỏ cháy trong tổ chim ướt – ấm áp nhưng yếu đến mức gần như không có thật.

Cô không đáp.

Ông tiến lại gần, giơ tay ra, không chạm vào cô – mà để bàn tay lơ lửng trước mặt như thể đợi một lựa chọn.

> “Con đang lạnh. Ta không có gì ngoài hơi thở, nhưng nếu con muốn… ta sẽ để nó sưởi ấm con một lúc.”

---

Cô bé Lyre nhìn bàn tay đó. Không run. Không khóc. Chỉ lặng lẽ đưa tay mình lên – chạm vào da ông ta.

Da ông... ấm thật. Nhưng không phải kiểu ấm của lửa – mà là sự ấm đều đặn, như máu của ai đó đã chết quá lâu nhưng vẫn còn lưu thông nhờ ý chí.

Ông ôm cô. Nhẹ. Không gấp. Như ôm một đứa cháu nhỏ vừa mơ thấy ác mộng.

> “Tên ta là Veyrion,” ông thì thầm.

“Một kẻ lưu vong. Ta không tin vào Chúa, không tin vào Giáo Hội. Ta chỉ tin vào... sự thật trong những đứa trẻ không ai cứu.”

Ông phủ áo choàng lên người cô, rồi bế cô đi – nhẹ như không mang theo gì ngoài một linh hồn đã rỗng.

"Sư phụ, tại sao lại cho nó vào cơ thể con?"