Khúc Tận Cùng III

Buổi sáng hôm đó, mặt trời không còn rọi qua những ô cửa kính của Học viện như thường lệ.

Thay vào đó là sương – một lớp mỏng, lạnh, phủ như tấm lụa chết bao trùm cả sân nội viện. Những học viên đi sớm bắt đầu lặng lẽ thì thầm với nhau về những tiếng bước chân nghe thấy vào nửa đêm, về những chiếc bóng chạy ngang hành lang dù không có ai mở cửa, và... về căn phòng trống ở tầng ba – nơi ánh sáng luôn bật, dù chẳng ai sống ở đó nữa.

Lyre ngồi một mình trong thư viện, hàng chục quyển sách chất quanh cô như một pháo đài của tri thức lặng lẽ. Nhưng cô không đọc.

Cô chỉ nhìn. Nhìn vào từng hàng chữ như thể chúng đang thì thầm. Bàn tay phải cô run lên, vết bỏng cũ trên cổ tay ánh lên dưới ánh sáng nhẹ từ cửa sổ. Không ai để ý rằng đôi mắt cô đang mất dần sắc vàng kim – thay bằng một màu xám đục, như thể sương mù đang dâng lên từ trong hốc mắt.

Geal đến, như mọi khi. Anh mang theo hai ly trà hoa khô và một cuốn sách

> “Cậu dậy sớm thế,” Geal nói, giọng nhẹ như mọi khi. “Hôm nay không lạnh đến mức phải ngồi yên run thế kia.”

Lyre không trả lời. Cô đang lẩm bẩm.

> “...Gõ... Gõ... Gõ...”

“Gì cơ?” Geal nghiêng đầu, tưởng cô đang đọc gì đó.

Cô ngẩng lên. Cười. Một nụ cười mềm như gió thoảng – nhưng quá hoàn hảo, như thể được ai đó đẽo gọt và gắn lên mặt cô.

> “Không có gì,” Lyre nói. “Chắc là mình... mơ.”

---

Buổi tối hôm đó, Geal rời thư viện về trước. Lyre ở lại. Cô không đốt đèn.

Trong bóng tối, cô lấy từ túi áo một mảnh gương vỡ. Nhìn vào nó rất lâu.

Mặt cô phản chiếu trong đó không còn là gương mặt của một học viên ưu tú. Mà là một thứ gì đó méo mó – không phải vì gương vỡ, mà vì thứ gì đó trong ánh nhìn đang mục ruỗng dần.

Từ trong lòng bàn tay, một vệt ánh sáng nhè nhẹ rò rỉ – nhưng không còn trắng thuần. Nó ngả sang màu hổ phách đục, như máu khô loang trong tuyết.

> “Gõ... gõ... gõ...”

Lyre lẩm bẩm, chậm rãi nhịp nhàng như một bài tụng cổ. Mỗi lần nhắc lại, làn da cô lại rùng nhẹ, như thể một tiếng đập cửa vô hình đang gõ vào cánh cửa nào đó trong lòng cô.

---

Ngày hôm sau, một học viên mất tích.

Tên cậu là Rein. 16 tuổi. Ngủ ở dãy nhà phía nam. Biến mất không dấu vết. Không cửa bị phá, không tiếng hét.

Người cuối cùng thấy cậu là Lyre – nói rằng cậu đến thư viện tìm sách trước giờ giới nghiêm.

---

Một tuần sau, hai người nữa biến mất. Lần này là chị em sinh đôi lớp kỹ thuật ma pháp.

Họ mất tích sau khi đi làm nhiệm vụ nhóm với... Lyre.

Giáo viên hỏi. Cô chỉ cúi đầu.

> “Họ nói muốn đi dạo sau giờ học. Em về trước.”

---

Geal bắt đầu lo.

Anh cố gặp Lyre nhiều hơn. Nhưng mỗi lần gặp, cô lại xa cách hơn. Ánh mắt như nhìn xuyên qua anh. Nụ cười như dán lên từ một cái khuôn.

Một hôm anh hỏi:

> “Lyre, cậu... ổn chứ? Mắt cậu... không còn giống trước đây.”

Cô quay lại. Nghiêng đầu.

> “Ổn là gì?”

> “Là cảm thấy đau khi người khác đau. Là nhớ. Là sợ mất ai đó.”

> “Vậy thì... không. Mình không ổn,” cô đáp, rồi quay lưng.

> “Gõ... gõ... gõ...”

Geal nghe thấy từ đó. Lần đầu tiên. Rõ ràng như tiếng đập vào xương ức.

---

Trong phòng tắm

Hơi nước phủ đầy mặt gương. Những bóng đèn phép phản chiếu ánh sáng mờ ảo trên nền đá lạnh. Lyre đứng dưới vòi nước nóng chảy liên tục, làn da trắng tái hằn đỏ bởi những lần kỳ cọ không ngừng nghỉ.

Trong tay cô là bánh xà phòng bạc hà – đã vỡ vụn vì bị mài quá nhiều. Cô chà nó lên da như thể đang cố gắng mài mòn chính thân thể mình.

> "Không sạch… không sạch…"

Giọng nói của cô khe khẽ. Như tiếng hát ru. Nhưng điên dại.

> "Mùi tanh này… tại sao… lại vẫn còn?"

Cô cọ mạnh hơn. Bọt xà phòng nhuộm màu hồng nhạt. Lyre nhìn xuống đôi tay mình – run rẩy, đầy vết xước đỏ và những vệt cào từ móng tay cô tự để lại.

> "Nó bám trên da… dưới móng tay… trong tóc…"

Một làn hơi lạnh bỗng thổi qua, dù phòng tắm kín không có cửa sổ.

Trong gương mờ sương, phản chiếu không còn là Lyre.

Là một cô gái giống hệt – nhưng có đôi mắt đen ngòm và một cái miệng rộng đến mang tai, đang nở một nụ cười chảy máu.

> "Gõ... Gõ... Gõ..." – tiếng thì thầm từ phía sau tai cô, lạnh như băng xuyên qua da thịt.

Lyre quay phắt lại. Không có ai. Chỉ có tiếng nước nhỏ giọt từ vòi sen.

> "Mình không điên... Mình không điên..."

Cô lẩm bẩm, nhưng tay vẫn cọ rửa như thể đang trừng phạt bản thân.

> "Chỉ là... chưa sạch. Mùi tanh này... nó không phải máu. Nó là... ánh sáng mục ruỗng..."

Cô cười khẽ, rồi bật khóc.

---

Đêm ấy, Lyre ngồi một mình dưới cây cổ thụ giữa sân sau. Tay phải cô đang tách ra từng vệt sáng nhỏ, như những con giòi trắng bò ra từ da thịt.

Một tiếng nói vang lên trong tâm trí cô – tiếng của ông lão năm xưa.

> “Ánh sáng trong con rất đẹp. Nhưng cái đẹp ấy cần được tỉa tót.”

> “Hãy mở cửa. Họ không hiểu đâu. Nhưng ta thì có.”

> “Chỉ cần con tiếp tục gõ.”

> “Rồi ánh sáng thật sự... sẽ trả lời.”

---

Cuối chương, Lyre đứng trước tấm gương lớn ở hành lang phía bắc.

Không có ai ở đó.

Cô đặt tay lên mặt gương, rồi lẩm bẩm với chính mình – không phải bằng giọng người.

> “Ta là ánh sáng. Ta là bóng tối của ánh sáng. Ta là lưỡi dao giấu trong lời thánh ca.”

> “Và người... chỉ là một trong những cánh cửa ta chưa mở.”

Gương nứt.