Lyre bắt đầu tắm nhiều hơn.
Không phải vì cô thích sự sạch sẽ. Mà là vì... thứ mùi ấy.
Cái mùi đó – thứ tanh nồng bám chặt lên da thịt như vết nhơ không thể tẩy – cứ ám lấy cô mỗi khi nhắm mắt lại. Nó không đến từ bên ngoài, mà từ trong chính cô. Từ nơi sâu kín và đen tối nhất mà ánh sáng chẳng bao giờ chạm đến.
Cô ngồi trong bồn nước lạnh, cầm bánh xà phòng thứ bảy trong ngày, chà xát từng lớp da như thể muốn cạo hết những gì thuộc về con người.
> "Không sạch... vẫn không sạch... vẫn còn mùi tanh..."
Cô lặp đi lặp lại như một điệp khúc. Mỗi chữ bật ra từ môi đều kéo theo những run rẩy như cơn sốt nội tâm đang sôi lên từng đợt.
Một lần, máu bắt đầu nhỏ giọt xuống nước.
Da cô bật ra từng mảng đỏ tấy vì chà quá mạnh. Nhưng cô không dừng lại.
> "Vẫn không sạch... mùi đó vẫn còn…"
---
Bên ngoài, học viện lặng lẽ rơi vào sợ hãi.
Ban đầu, là sự mất tích đột ngột của Lia Elnave, học viên năm hai khoa Ánh Sáng. Một trong số ít người từng chủ động trò chuyện với Lyre. Cô ấy biến mất vào một đêm mưa – cửa sổ phòng mở toang, nến cháy đến tận chân đế, và trên sàn chỉ còn một chiếc giày cháy sém.
Lần cuối người ta thấy Lia… là lúc đứng dưới hành lang phía tây, nơi không có bất kỳ gương nào.
> “Cô ấy đã nói: ‘Tôi nhìn thấy mình… mỉm cười, dù chưa từng cười như thế’.”
---
Khi người thứ hai mất tích – Talb Menrot, học viên năm nhất khóa ánh sáng– học viện mới thật sự rung chuyển.
Cậu ta là người từng gọi Lyre bằng những cái tên độc địa. "Con mụ thiêu sống". "Con điên máu lạnh".
Giường của cậu ta được tìm thấy với tấm chăn bị xé nát, bàn học khắc đầy dòng chữ bằng móng tay:
> “Cô ta không ngủ. Cô ta nhìn tôi qua gương. Cô ta biết.”
---
Sự sợ hãi lan truyền nhanh như lửa bén rơm.
Không ai nói ra, nhưng ai cũng biết: mọi học viên biến mất đều từng tiếp xúc với Lyre.
---
Còn Lyre thì im lặng.
Không phủ nhận. Không thừa nhận. Chỉ có một từ cô lặp đi lặp lại mỗi lần ai đó đi ngang phòng:
> “Gõ…”
Một âm thanh buốt óc. Nhẹ như lời ru, nhưng ghim vào tâm trí người nghe như một tiếng gào câm lặng. Chẳng ai biết nó có nghĩa gì. Nhưng sau khi nghe, không ai dám quay đầu lại – nhất là khi đi ngang hành lang phía bắc, nơi ánh đèn thường nhấp nháy như bị ai chạm vào.
---
Geal thấy mình bất lực.
Cậu vẫn thường nhìn Lyre qua khe cửa lớp – nơi cô ngồi lặng lẽ, không hề ghi chép, không nhìn ai. Nhưng ánh mắt ấy… giờ đây trống rỗng. Như thể linh hồn đã bị bóc tách, chỉ còn lại cái xác biết cử động.
Cậu bắt đầu nghe được những tiếng gõ nhẹ mỗi đêm. Không phải tiếng gió. Không phải tiếng chuột. Mà là tiếng gõ có tiết tấu – ba lần. Rồi ngừng. Rồi lặp lại.
> "Gõ... Gõ... Gõ..."
Cậu đã cố nói chuyện với cô nhưng cô đều lãng tránh
---
Ngày thứ năm, Lyre không tới lớp.
Geal lo lắng cũng vì đã 5 ngày cô không quay trở lại phòng
Khi geal mở cửa phòng thì cô đã xuất hiện trước mặt cậu
Căn phòng của như có sự xuất hiện của cô lạnh hơn bình thường
Lyre ngồi giữa căn phòng, toàn thân ướt sũng, tóc dính bết, ánh mắt không còn phản chiếu ánh sáng nào.
Cô mỉm cười với Geal. Nhưng nụ cười đó… không dành cho con người.
> “Cậu nghe không?”
> “Nghe… gì…?”
> “Chúng đang gõ. Từ phía bên kia. Tôi không gọi chúng. Nhưng chúng đã đến.”
Rồi cô đưa tay lên – làn da tay bị rách từng mảng vì cào cấu.
> “Tôi đã cố rửa sạch. Nhưng máu thì không sạch được. Nó nói tôi phải nhớ. Phải mở cửa.”
> “Cửa nào, Lyre?”
> “Cánh cửa bên dưới gương. Nơi bóng phản chiếu không còn là mình nữa.”
Rồi cô kiệt sự ngất đi,geal liền diều cô lên giường và hi vọng một điều gì đó sẽ xóa hết tất cả
---
Ba học viên mất tích tiếp theo vào đêm đó.
Cả học viện chìm trong hoảng loạn. Hội đồng giáo sư phải tổ chức cuộc họp khẩn cấp. Người ta bắt đầu đặt câu hỏi – có thứ gì đó đang trồi lên khỏi mặt phẳng hiện thực. Một thực thể không thuộc về thế giới này.
Tất cả manh mối đều chỉ về một hướng.
---
Geal ngồi trước bàn họp, mắt trũng sâu vì mất ngủ, tay nắm chặt dưới bàn.
Bên ngoài cửa kính, mưa rơi không ngớt. Một tia sét lóe lên – và trong khoảnh khắc đó, cậu thấy… bóng người đứng trên mái học viện.
Ngẩng mặt. Tóc bay loạn trong gió. Ánh mắt hướng thẳng vào cậu.
Là Lyre.
Và từ tận đáy tim, Geal nghe thấy tiếng thì thầm như rắn trườn quanh tai:
> “Gõ… Gõ… Gõ…”