Khúc Tận Cùng V

Lyre bắt đầu mơ thấy ánh sáng.

Không phải ánh sáng dịu dàng của ban mai, không phải luồng lửa hồng ấm áp nơi ngọn nến… mà là thứ ánh sáng chết chóc, trắng bệch, thấu thị. Nó chui qua mọi lỗ hổng trong não cô, chảy dọc tủy sống, xuyên vào từng huyệt đạo và xương khớp như acid trong suốt, không màu không mùi nhưng đầy áp lực. Trong ánh sáng ấy, có tiếng hát ru — tiếng của một lão già quen thuộc, thì thầm:

> “Luminis đã nở. Giờ là lúc con hiểu mình thực sự là gì.”

Khi Lyre mở mắt, giường đẫm mồ hôi, lòng bàn tay co quắp như vừa nắm chặt thứ gì rất lâu. Trong tay cô là một nhúm tóc — tóc của chính cô, nhổ cả mảng da đầu.

---

Mỗi ngày trôi qua, Lyre càng cảm thấy mình… khác đi. Những hình ảnh vụt qua trong tâm trí không còn là ký ức nữa, mà là những mảnh lạ lẫm, như thể cô đang sống cuộc đời của ai đó. Hoặc tệ hơn — ai đó đang sống qua cô. Dưới lớp da, cô có thể cảm nhận được nó, một thứ sinh vật nhỏ bé, trơn trượt, có hàng trăm chân và một trái tim đập riêng biệt — Luminis.

> “Ông đã cấy nó vào con lúc nào...?”

“Đêm đó.” Giọng lão thì thầm. “Khi ta chỉ dạy phép thuật ánh sáng cho con thì ta đã đưa cho con một quả trứng nhỏ ta nói nó sẽ khiến con điều khiển ánh sáng tốt hơn.”

---

Hôm ấy, Lyre trở về phòng sau lớp học mà không ai còn nhìn cô như trước. Những ánh mắt dè chừng, thì thào, bàn tán vụ học viên thứ tư biến mất. Nhưng họ chẳng dám hỏi gì. Vì từ Lyre… toát ra mùi lạ. Một mùi kim loại nồng tanh, lẫn trong hương xà phòng mà cô xịt đầy người, như thể cố che đậy thứ gì đó đang phân hủy bên trong.

Cô vào phòng tắm, khóa chặt cửa. Lột hết quần áo, vặn vòi nước lạnh đến tột độ, rồi bắt đầu chà xát cơ thể bằng xà phòng. Lần một. Lần hai. Lần ba.

> “Không sạch… vẫn không sạch… cái mùi tanh này… vẫn không sạch…”

Giọng cô khàn đặc, nức nở. Da tay rớm máu, bong tróc cả mảng. Nhưng cô không dừng lại.

> “Không sạch… không sạch… Mày vẫn còn ở trong tao… mày vẫn bò trong tao…”

Gương bốc hơi mờ dần. Nhưng từ bên trong hơi nước, phản chiếu một Lyre khác đang mỉm cười — một nụ cười không thuộc về cô, kéo dài đến tận mang tai, lộ ra răng nhọn và nướu đen sì. Lyre lùi lại, đập gương.

Mảnh vỡ cắm vào chân cô. Máu nhỏ xuống nước, lan ra như rễ cây. Từ giọt máu ấy, cô nhìn thấy thứ gì đó... nở ra như kén.

---

Tối hôm đó, cô được gọi đến phòng yên tĩnh — nơi dùng để trị liệu tâm lý cho học viên bị ảnh hưởng tinh thần. Nhưng lần này, không có giáo viên.

Chỉ có một tấm gương lớn, một ghế gỗ, và một bức thư viết tay đặt trên bàn:

> "Nếu con không còn nhận ra mình là ai, hãy gọi tên nó. Nó sẽ trả lời. Luminis là phần thật nhất còn sót lại."

Lyre run rẩy ngồi xuống. Trong gương, cô thấy mình bị bóp méo — đầu lệch, mắt sâu hốc, tóc bết lại như bùn. Trên vai cô… thứ gì đó đang ngọ nguậy — con sâu. Lớn hơn. Có lẽ bằng cổ tay. Nó đang thì thầm lời kinh bằng tiếng Latinh giả tưởng, như những câu tụng gọi đến thế giới bên kia.

> "Thứ ánh sáng này… không chiếu sáng, mà thiêu rụi. Nhưng nó là của mình… là phần duy nhất không bỏ rơi mình…"

“Không phải mình ghê tởm… là thế giới này sai.”

Cô cười. Gương phản chiếu lại nụ cười đó. Lần này… là cô thật sự đang cười.

---

Ở hành lang phía tây, học viên thứ năm mất tích.

Không còn la hét, không còn tìm kiếm. Mọi thứ chìm vào im lặng. Dưới nền gạch, máu đã khô, xếp thành một ký hiệu tròn, xoắn như rễ cây, và ở giữa là chữ viết: LUMINIS.

Lũ giáo viên bắt đầu thầm thì tên cô. Một số đề nghị tách Lyre khỏi khu vực trung tâm. Nhưng đã quá muộn.

---

Đêm xuống, Lyre ngồi bên cửa sổ, ngón tay vẽ lên mặt kính đầy sương:

> “Mình sẽ trả lại cho họ… ánh sáng… thứ ánh sáng thật sự…”

Geal khẻ nhìn cô nhưng anh cũng không thể làm được gì