Phòng ngủ trong ký túc xá yên ắng lạ thường. Trăng rọi qua khung cửa sổ, rạch một đường sáng lên gương mặt Lyre đang ngồi bất động ở mép giường. Cô không khóc, không nói, không chớp mắt. Chỉ có bàn tay, khẽ nắm lại rồi buông ra, như đang cố nhớ lại… cảm giác gì đó đã trôi xa.
Cửa mở. Là Geal, người duy nhất dạo gần đây vẫn còn nói chuyện với cô một cách bình thường. Họ đã mất ba học viên trong ba tuần. Không ai tìm thấy thi thể. Còn Lyre… càng lúc càng im lặng. Cô ăn ít đi, ngủ muộn hơn, ánh mắt không còn phản chiếu điều gì ngoài khoảng trống.
Geal đứng đó một lúc, định nói điều gì đó, rồi lại im lặng. Nhưng chính cô lại là người lên tiếng trước:
“Geal.”
“…Gì vậy?”
“Cậu nghĩ… tớ còn là người không?”
Giọng cô không run, không sợ, nhưng có gì đó gãy vụn bên trong.
Geal chậm rãi tiến lại gần. “Tất nhiên rồi. Cậu là—”
“Đừng nói những câu tử tế,” cô cắt lời, khẽ ngẩng lên, mắt chạm mắt. “Tớ không nghe được.”
Cô đứng dậy, bước lại phía cậu. Mỗi bước đi là một sự kéo căng trong không khí. Cô không mang giày. Mái tóc rũ xuống che nửa mặt, nhưng ánh mắt vẫn xuyên qua.
“Tớ thử hết rồi. Chém mình. Cào tay. Tắm đến khi máu rịn ra từ da. Mùi tanh đó… vẫn còn.”
Cô cười, rất khẽ.
“Geal… Làm ơn. Chạm vào tớ. Để tớ biết… tớ còn là người.”
Cậu lùi lại nửa bước. “Lyre… Cậu không—”
“Xin cậu. Chỉ lần này.”
Không phải là khao khát thể xác. Là một nỗi tuyệt vọng thầm lặng, như thể cơ thể cô là một cái xác biết đi, và cô cần được chạm vào để chứng minh nó vẫn ấm.
Geal ngập ngừng đưa tay ra, những ngón tay run rẩy chạm vào vai Lyre. Cô không đẩy ra. Trái lại, như một cánh hoa khô tựa vào gió, cô tự động nghiêng về phía cậu, gò má áp sát ngực.
“Mình vẫn còn ấm… phải không?” cô hỏi, thì thầm như hỏi chính mình.
Và rồi, trong làn sáng lờ mờ của đêm, họ bắt đầu đắm chìm vào nhau. Không phải trong đam mê. Mà là trong một sự đau đớn trầm mặc, như hai mảnh vỡ cố ghép vào để thấy bản thân vẫn là người.
Áo rơi xuống đất. Hơi thở gấp hơn. Mồ hôi quyện vào nhau, nhưng mắt Lyre không nhắm lại – cô nhìn trần nhà, môi cắn nhẹ, và thì thầm: “Cảm giác này… có thật không?”
Geal không đáp. Cơ thể họ hòa vào nhau, mà trong lòng chỉ có nỗi sợ – rằng nếu rời nhau ra, một trong hai người sẽ tan biến.
Mỗi nhịp chuyển động là một lần Lyre níu giữ một phần linh hồn còn sót lại. Nhưng rồi… giữa những cái vuốt ve khẽ khàng, giữa tiếng thở và tiếng vỡ của sự cô đơn, cô đột nhiên cứng người.
“…Không. Vẫn chưa sạch…”
Geal nghe thấy rõ ràng. Nhưng cậu không hiểu.
“…Cái mùi tanh… nó vẫn còn ở đấy.”
Cô bật cười. Tiếng cười nhỏ, khô khốc như đất nứt. Rồi cô ghì lấy cậu thật chặt – không phải vì yêu, mà vì sợ rơi.
---
Ánh sáng trăng vẫn rọi xuống khi hai người nằm bên nhau. Không một tiếng rên. Không một tiếng khóc. Chỉ có nhịp thở nặng nề, hòa lẫn với tiếng run khe khẽ của người con gái đang ép mình vào ký ức.
Sau đó là một khoảng lặng.
Geal chạm vào lưng Lyre – những vết lằn đã nhạt, nhưng sờ vào vẫn gồ ghề.
“Đây là…”
“Vết cắt thanh tẩy,” cô đáp.
Cậu siết nhẹ tay. “Cậu… từng ở đâu?”
Cô không nhìn cậu, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ. Trăng vẫn sáng, nhưng dường như đang soi thứ gì đó mục ruỗng.
“Tu viện Thánh Luce. Bên dưới là những căn hầm. Người ta dạy ánh sáng là cứu rỗi. Nhưng tay họ không bao giờ sạch.”
Cô dừng lại. “Có một người… đã cứu. Một ông lão. Ông ấy đưa tớ về từ đống đổ nát. Đặt áo lên người tớ. Đưa nước. Không hỏi gì cả.”
Geal thì thầm: “Ông ấy là thầy của cậu?”
“Phải. Người duy nhất dịu dàng… lúc đó.”
Cô quay sang. Mắt cô – không còn ánh sáng. Chỉ là hai hốc sâu thẳm, như đã nhìn thấy một điều gì đó khủng khiếp, và sống sót… dù không trọn vẹn.
“Nhưng tớ biết… ông ta không hề cứu tớ.”
Geal siết tay. “Ý cậu là gì?”
Cô khẽ chạm lên bụng mình. “Có thứ gì đó… đang sống trong tớ. Không phải tớ. Không phải ánh sáng. Là một thứ sâu. Một con sâu ánh sáng. Nó bò dần qua tim tớ, qua cổ, vào đầu, vào mắt. Và mỗi khi tớ ngủ… nó lại thì thầm.”
Geal sững người. Không phải vì lời cô nói – mà là vì ánh sáng nhòe lên trong mắt cô, như một ngọn lửa sống.
“Lyre…”
Cô gục đầu xuống ngực cậu.
“Tớ không biết mình là ai nữa. Có khi… mọi thứ tớ làm đều do nó. Có khi… cả việc này…”
Cô cười rất khẽ.
“Có khi… nó đang ngồi trong đầu tớ… vỗ tay.”
"Geal nếu tớ chết thì cả thế giới có khóc thương cho tớ không"
---
Trong bóng đêm, Geal siết chặt Lyre. Không phải như người yêu. Mà như một người đang cố giữ lại một sinh linh sắp bị kéo xuống vực.
Lyre nhắm mắt. Và trong giấc ngủ, cô mơ.
Một giọng nói rỉ tai cô – ngọt như mật ong, nhưng lạnh như thép ngâm muối:
> “Thấy chưa? Thứ này… là da thịt. Còn ngươi – chỉ là thứ đang mượn nó để sống.”
Cô mỉm cười, nụ cười gãy vỡ.
Và trong tiềm thức… một từ lặp đi lặp lại, ngày càng rõ:
“Không sạch… Không sạch… Không sạch…”
"Không sao hết mình vẫn còn cảm giác ấm áp này sẽ ổn thôi, sẽ ổn thôi"
---
Một chiếc giường có 2 con người ôm nhau cùng ngủ
"Mình là một công chúa"