Ena

Sau cuộc đối thoại nặng trĩu với Ma Vương, Sary bước ra khỏi phòng, vai hơi cúi như gánh một điều gì đó không tên. Hành lang dài hun hút lạnh như ruột rắn, chỉ có tiếng bước chân anh vang lên giữa những cột trụ tạc đầu quái vật cổ đại.

Không mục đích rõ ràng, cậu chỉ đi – để xoa dịu những suy nghĩ đang va đập trong đầu như sóng dội đá ngầm.

> (Tám năm... thay mặt Ma Vương kiểm soát cả đám đội trưởng? Sao mà được chứ...)

---

Một góc rẽ bất ngờ. Có ai đó va sầm vào người cậu.

"Thằng nào va trúng tao đấy, muốn ăn đòn à hả—"

Người đó, một ma binh thấp cấp, đang rút tay ra chuẩn bị tung cú đấm thì... hắn sững lại.

Mắt hắn mở to. Đồng tử giãn ra như bị đè nén bởi một trọng lực vô hình. Màu tóc từ đen tuyền bắt đầu nhạt dần, rồi chuyển thành trắng bệch như xương.

"…Là… là… là… ngài…"

Giọng hắn lắp bắp như bị bóp cổ bằng sợ hãi.

Sary (giọng lạnh như nước giếng cổ):

"Biến."

Không cần nói lần thứ hai, tên ma binh kia quay người và bỏ chạy như điên

Sary khẽ thở dài.

> (May quá… chút nữa là mình phải xin lỗi hắn rồi…)

---

Cậu rẽ về phía khu Vườn Hắc Ám, một không gian hiếm hoi quanh lâu đài có chút hơi thở của sự sống – dù là méo mó. Những cây hoa đỏ thẫm như máu khô, dây leo ngoằn ngoèo như tĩnh mạch treo lủng lẳng từ cành khô.

Sary:

(Vườn à… cũng cần một chút thư giãn mới được.)

Nhưng rồi cậu dừng lại.

Tiếng la hét. Tiếng đấm đá. Và giọng cười thô bạo.

"Chỉ vì một bông hoa mà mày dám đánh tao à?"

"Mày chỉ là tên làm vườn hèn hạ."

"Anh em, phá tan cái vườn của nó đi!"

Sary bước tới. Không phát ra tiếng động. Nhưng chỉ một câu khiến cả không gian đông cứng:

"Dừng lại."

Một trong ba kẻ ngẩng đầu lên, định quát:

"Kẻ nào—"

Rồi hắn im bặt. Khuôn mặt hắn co rúm lại như bị đốt.

"Xin… xin lỗi đã làm phiền ngài. Chúng tôi chỉ… dạy dỗ một chút thôi…"

Sary không nói thêm gì. Ánh mắt cậu lúc đó lạnh và sâu đến mức khiến cả ba bỏ chạy không ngoái đầu.

---

Còn lại… là cô gái.

Một Succubus – nhưng là một tồn tại thấp kém. Không có làn da lấp lánh mời gọi. Không mùi hương dụ hoặc. Chỉ có thân hình nhỏ bé đầy vết bầm, bộ váy làm vườn cũ kỹ, và đôi tay run rẩy vẫn che ngang mặt.

Sary nhìn. Cô cúi đầu thấp hơn.

> (Ngài ấy đang nhìn mình…

Họ nói… ngài ấy lạnh lùng, tàn nhẫn, sẵn sàng giết bất kỳ ai không đạt tiêu chuẩn…)

(Mình… không có mùi Succubus… Không có sức quyến rũ… Nếu ngài ấy giận…)

Cô nhắm mắt lại, run rẩy.

Nhưng rồi… một thứ ấm áp. Không, không phải nhiệt. Là một sự tĩnh lặng dị thường.

Sary chìa tay ra, ánh mắt không phán xét.

Sary:

"Đứng lên được không?"

Cô mở mắt, ngước nhìn bàn tay ấy. Cái bàn tay thường chỉ được đồn là thấm máu anh hùng, giờ đây… đưa ra nhẹ nhàng như một tia sáng nhỏ trong hang động đổ nát.

"…Tôi chỉ là một Succubus yếu kém. Không đủ phẩm chất để chạm vào ngài. Ngài… không thấy tôi kinh tởm sao?"

Sary cười nhạt, không vui. Không buồn. Chỉ có… sự chấp nhận.

Sary:

"Như vậy thì sao?

Ta cũng chỉ là một Ma Đơn thấp kém. Ta… cũng kinh tởm."

Cậu nắm lấy tay cô, kéo cô dậy. Động tác không hề mạnh, nhưng khiến cả cơ thể run rẩy ấy đứng vững.

"Ngươi cũng đang cố gắng sinh tồn ở cái địa ngục quyền lực này. Ta hiểu… và ta đồng cảm."

Cô sững sờ. Đôi mắt ngấn nước.

"Ngài… thật tốt bụng…"

Cô cúi đầu, hai tay chắp lại trước ngực.

"Vậy… tôi muốn tặng ngài một món quà."

Bỗng khuôn mặt cô ngẩng lên, đôi mắt lóe sáng, môi hé mở như thể một bản năng bị dồn nén trỗi dậy:

"Ngài cho phép tôi… phục vụ ngài, được không?"

Giọng cô gái run rẩy, chân thành.

"Nhưng nếu ngài không có thời gian, thì tôi... xin lỗi vì đã làm phiền."

Sary im lặng trong một khắc.

"Thời gian à?" – Cậu ngước nhìn bầu trời xám xịt phủ trên lâu đài, rồi thầm nghĩ:

(Đúng rồi, hình như mình cũng chẳng có gì để làm cả.)

Cô gái khẽ cúi đầu, tay đặt trước ngực.

"Vâng, để trả ơn cho ngài, tôi muốn đưa ngài đi dạo quanh khu vườn. Nơi đó... có thể giúp ngài thư giãn, và tôi... em có thể chuẩn bị dược liệu để chữa mệt mỏi cho ngài."

Cô dừng lại một chút, rồi cúi đầu sâu hơn.

"Ngài Sary, em biết ngài là Đội trưởng Đội Một... chắc hẳn rất bận rộn..."

Sary lạnh nhạt đáp:

"Cũng được. Ta cũng đang khá mệt mỏi, cần thư giãn một chút."

Cô gái ngẩng đầu, nở một nụ cười nhẹ như nắng lụi.

"Vậy thì tốt quá… xin lỗi vì chưa giới thiệu. Em là Ena, một người làm vườn của lâu đài."

Sary khẽ nhíu mày.

"Em là một Succubus... sao lại làm nghề làm vườn?"

Ena cụp mắt.

"Từ khi được tạo ra, em đã không có những đặc điểm của một Succubus. Ngoài cái đuôi ra… tất cả những thứ khác đều không có."

"Các chị em cùng loài luôn khinh thường em. Vậy nên... thay vì dụ dỗ đàn ông, em chọn trồng hoa. Những bông hoa xinh đẹp – ít nhất – chúng không chế giễu em."

Sary hỏi:

"Vậy tại sao bọn kia lại tấn công em?"

Ena cắn môi.

"Họ đã giẫm lên bông hoa em yêu quý nhất... Em đã tát họ. Em biết là ngu ngốc, nhưng em không kiềm được."

"Họ quá mạnh, nên em bị đánh hội đồng… nếu không có ngài, chắc giờ em không còn ở đây nữa."

Sary thầm nghĩ:

(Không ngờ trong lâu đài lại còn có kẻ yếu hơn cả mình...)

---

Hai người đến khu vườn.

Một khoảng không rộng mở, những bông hoa mang màu sắc rực rỡ nhưng… lạ lẫm. Có bông màu đen như nhung cháy, có bông đỏ thẫm như máu khô, có cả những dây leo tím sẫm quấn quanh tượng đá vỡ.

Mùi hương phảng phất trong không khí – không thơm ngát, mà là thứ gì đó nhè nhẹ, gợi cảm giác buồn ngủ… hoặc chết.

Sary lẩm bẩm:

"Rất đẹp..."

Ena nghe thấy, đỏ mặt.

"Cảm… cảm ơn ngài."

Khi Sary còn đang hít thở mùi hương dị biệt ấy, một cái miệng mọc ra trước mặt cậu, há to ra rồi… cắn phập!

Sary lùi lại, né kịp trong gang tấc.

"Gì gì gì vậy!?"

Một cây ăn thịt người cao bằng đầu người đứng sừng sững trước mặt cậu, những chiếc răng cong mọc từ cuống hoa.

Ena hốt hoảng:

"It! Em đã bảo không được vô lễ với ngài ấy cơ mà!"

Cô vội cúi đầu.

"Xin lỗi ngài! Ngài có bị thương không?"

Sary lòng vẫn đập thình thịch.

(Tí thì chết… Mình thật sự nên xem lại mấy lời khen ban nãy.)

Cậu liếc quanh – những bụi hoa trông dịu dàng nhưng… tỏa ra sát khí kinh hoàng, như thể chỉ cần bước lỡ một nhịp là sẽ bị nuốt chửng.

Sary lạnh toát cả sống lưng.

"Ta vừa nhớ ra là ta có việc gấp phải làm. Tạm biệt."

Cậu quay đầu chạy khỏi khu vườn, không quay lại.

Ena giơ tay, buồn bã gọi với theo:

"Nhưng ngài còn chưa vào xem khu vực chính mà…"

---

Trong phòng riêng.

Sary ngồi thở dốc, tay chống trán.

(Mình thật sự ngu ngốc… Sao lại nghĩ cô ta yếu hơn mình cơ chứ?)

(Không, cô ta là quái vật. Là Succubus làm vườn, có cây ăn thịt người suýt giết chết mình)

Cậu đứng dậy, lôi một túi hành lý nhỏ ra.

(Thôi, chuẩn bị đồ đạc trốn khỏi nơi này trước khi quá muộn...)