Cuộc họp

Trong căn phòng hội nghị được khảm đá đen và xương rồng cổ, Ma Vương ngồi trên chiếc ngai cao nhất, sau lưng là một tấm màn thịt run rẩy — như đang thở. Giọng ông ta vang lên, trầm và chậm, khiến không khí trong phòng như đặc quánh lại.

Ma Vương:

“Gần đây, quanh lãnh thổ, số lượng quái vật đang gia tăng một cách mất kiểm soát. Một vài trong số chúng... khi bị tiêu diệt, lại vỡ ra và để lộ ấu trùng bên trong.”

“Ta muốn một lời giải thích.”

Từ phía bên phải bàn, Zegram, đội trưởng đội 6 – Tộc Côn Trùng Ma, đứng lên. Bốn cánh tay của hắn khép lại như đang sám hối, ánh sáng từ lớp vỏ carapace rạn nứt lấp lánh theo từng nhịp thở.

Zegram:

“Thưa bệ hạ… là lỗi của thần.”

“Trong 50 năm qua, tộc côn trùng đã tăng trưởng vượt tầm kiểm soát. Như người đã biết, loài của thần sinh ra không như những sinh vật thông thường… mỗi cá thể khi sinh sẽ tìm một vật chủ sống — thường là quái vật hoang — rồi ký sinh, ăn sâu vào ý chí, biến vật chủ thành con rối bản năng.”

“Phần lớn quái vật quanh lãnh thổ... là hậu duệ của thần.”

“Nhưng... sự tăng trưởng đột biến này, thậm chí vượt ngoài tầm kiểm soát của thần. Có điều gì đó... đang khuấy động từ lòng đất.”

Không khí chìm vào im lặng một thoáng.

Durge, đội trưởng đội 5 – Lich, cất giọng trầm vang như từ hầm mộ vọng về.

Durge:

“Thưa bệ hạ... đã có năm trong mười ngôi làng biên giới bị quái vật càn quét và nuốt sạch. Không còn thi thể, chỉ còn dấu răng và máu thấm sâu xuống lòng đất.”

Ma Vương gật đầu. Giọng ông ta không mang tức giận, chỉ là sự chấp nhận lạnh lẽo của một thực thể sống đã quá lâu.

Ma Vương:

“Vậy thì đây chính là cơ hội. Quân đội cần được thực chiến.

Mỗi người trong các ngươi — mỗi đội trưởng — sẽ nhận một khu vực. Diệt quái, thanh lọc, và xem xem cội nguồn của chúng từ đâu đến.”

“Zegram, ngươi không phản đối chứ?”

Zegram:

“…Thần xin tuân mệnh. Dù có phải thiêu rụi cả tổ giống của mình.”

Ma Vương im lặng một lát. Rồi chậm rãi đứng dậy. Tất cả đội trưởng đồng loạt ngẩng đầu — theo bản năng — khi thấy bóng của người đang rút khỏi ngai.

Ma Vương:

“Giờ đến mục đích chính của cuộc họp…”

“Ta sẽ rời khỏi đây một thời gian.”

Một tiếng chấn động vô hình xuyên qua không khí. Một vài ánh mắt bàng hoàng. Một vài chiếc cánh rung lên. Một vài tán rễ lay động không kiểm soát. Ngay cả Durge cũng hơi nghiêng đầu — biểu hiện duy nhất có thể gọi là sốc của một bộ xương.

Sary, người từ đầu cuộc họp vẫn ngồi lặng im, đôi mắt xám khói phản chiếu đèn hắc minh không dao động. Dù trong lòng cậu thầm nhủ:

> (…Rời đi? Không phải quá đột ngột sao?)

Ma Vương quay về phía bên trái bàn hội nghị — nơi Sary đang ngồi một mình như một tảng băng.

Ma Vương:

“Vì thế, ta sẽ để Sary – Đội trưởng Đội Một – thay ta điều hành tất cả... trong thời gian vắng mặt.”

Cả căn phòng dừng lại. Những ánh mắt xoay về phía Sary. Không ai dám thốt ra một lời phản đối.

Không phải vì phục tùng.

Mà vì... sợ hãi.

Uy áp của Sary không bộc phát. Nhưng nó như một thứ trọng lực vô hình — làm nền đá dưới ghế cậu nứt nhẹ, làm ngọn đèn hắc minh phía trên lặng đi như vừa bị bóp cổ.

> (…Lại nữa rồi. Tại sao lại là mình chứ…)

Sary thầm nghĩ.

(…Mình chỉ muốn sống yên ổn. Nếu họ phát hiện ra sự thật thì... tất cả sẽ chấm dứt.)

Nhưng vẻ mặt của cậu vẫn không đổi. Lạnh. Trắng. Mắt tro không gợn sóng. Một chiếc mặt nạ bất động của thần chết.

Cả 8 đội trưởng còn lại cúi đầu. Không một ai phản đối. Không một tiếng nói xấu.

Cuộc họp vừa kết thúc, căn phòng hội nghị lạnh lẽo dần thưa người. Khi những bước chân nặng nề của các đội trưởng tan vào hành lang đá, giọng Ma Vương vang lên, như thể đã chờ sẵn từ trước:

Ma Vương:

“Sary. Lên phòng ta.”

Không phải mệnh lệnh. Không phải yêu cầu. Chỉ là một câu nói. Nhưng không ai trong vạn dặm lãnh thổ dám không nghe theo.

---

Phòng làm việc của Ma Vương nằm ở tầng cao nhất của Tháp Chân Thực – nơi gió không thổi, và cửa sổ là những mảng máu đông khảm run rẩy. Những cột trụ xương đỡ lấy trần nhà nơi những bản khế ước cổ được treo lơ lửng như xác treo trên giá phơi.

Sary đứng trước bàn làm việc. Đôi mắt xám tro vô cảm, nhưng bên trong ngực, nhịp tim cậu như một cái trống chết đang réo từng tiếng gắt gao.

Ma Vương không nhìn lên, tay vẫn lật giấy tờ thấm máu khô. Nhưng giọng ông ta vang lên, trầm thấp như âm thanh vọng từ rãnh sâu giữa hai thế giới.

Ma Vương:

“Cậu có biết… tại sao ta chọn cậu không?”

Sary (thản nhiên):

“Tại sao?”

Ma Vương ngẩng đầu. Trong đôi mắt đen như mực của ông ta có một thoáng sắc lạnh không định nghĩa được.

Ma Vương:

“Bởi vì ta không thể tin bất kỳ ai khác.

Các đội trưởng… có những mâu thuẫn ngầm, ganh ghét, thù hằn. Nếu ta chọn một trong số họ làm quyền thống lĩnh... cả trật tự ta xây sẽ đổ vỡ.”

“Nhưng cậu thì khác. Cậu là cân bằng. Cậu là con dao giữa ranh giới.”

“Chúng sợ cậu... nhưng lại không biết lý do vì sao.

Đó là thứ sức mạnh duy nhất có thể kiểm soát cả một đàn sói.”

Sary không nói gì.

> (Mình mà cân bằng cái gì chứ… mình còn không biết sáng mai có còn sống hay không…)

Sary:

“Ngài sẽ đi bao lâu?”

Ma Vương cười nhạt. Một nụ cười chẳng mang niềm vui, chỉ có thấu thị lạnh lẽo của một người đã sống quá lâu.

Ma Vương:

“Khi xử lý xong đống giấy tờ mục nát này. Ta sẽ đi Khoảng… tám năm. Có thể sớm hơn.”

Rồi ông ta dựa người ra sau, thở dài.

“Đúng rồi… mai cậu sẽ dẫn một đội nhỏ tới vùng Tây Khuyết. Tiêu diệt bầy quái vật đang sinh sôi ở đó.

Đôi khi… cũng cần khuây khỏa đầu óc một chút, phải không?

Cậu đã không giết gì trong mấy chục năm rồi còn gì.”

Sary im lặng. Trong đầu, những lời vừa rồi cứ vang đi vang lại:

> “Khuây khỏa đầu óc…”

> (Mình mà ra đó, chỉ có chết. Những con quái đó đều điên loạn. Mình thì... còn chẳng điều khiển nổi thân xác mình khi sức mạnh bộc phát. Chết là cái chắc.)

Khi rời khỏi phòng làm việc, từng bước chân trên sàn đá vang vọng giữa hành lang dài như vô tận. Mỗi viên đá lát đều khắc tên của một kẻ từng phản bội.

Sary bước chậm. Gió không thổi. Nhưng cổ áo vẫn lay như có thứ gì đang thở sau lưng.

> (Mình phải rời khỏi nơi này…

Đêm nay… trước khi bình minh, mình sẽ biến mất.)