CÁC ĐỘI TRƯỞNG

Một Ngày Như Mọi Ngày – Mà Lại Không Hề Bình Thường

Sary mở mắt. Căn phòng vẫn yên tĩnh, ánh sáng xanh lặng lẽ từ viên đá phát quang nơi trần nhà phủ lên gương mặt cậu một màu u ám. Cậu xoay người nằm nghiêng, lười nhác nhìn trần như thể hy vọng có thể ngủ thêm chút nữa.

Sary (nghĩ):

("Hôm nay mình sẽ làm gì nhỉ? Có nên xin nghỉ để ra ngoài dạo chơi không? Hay giả vờ bị trúng độc...?")

Một tiếng “cốc cốc” khô khốc vang lên nơi cửa. Ngay sau đó là giọng nói rập khuôn của lính hầu:

> “Đội trưởng Sary, Ma Vương triệu tập toàn bộ đội trưởng đến Phòng Chiêu Hồn.”

Sary khựng lại.

Sary (nghĩ):

("Không… Không phải họp nữa chứ. Mình ghét mấy cuộc họp đó. Ở đó... ánh mắt họ nhìn mình như đang soi xem mình có thật sự tồn tại không vậy…")

---

[Phòng Chiêu Hồn – Nơi Tụ Hội Bóng Tối]

Phòng họp không giống như những sảnh đường lộng lẫy. Nó là một căn phòng hình tròn sâu dưới lòng đất, tường và trần đều khảm các biểu tượng cổ xưa chuyển động mờ ảo – thứ ngôn ngữ chỉ những kẻ từng bước qua cõi chết mới hiểu nổi.

Ở chính giữa, một chiếc bàn đá dài màu huyết thạch, lạnh lẽo và uốn cong như xương sống của một sinh vật cổ đại. Bao quanh là chín chiếc ghế, mỗi cái khác biệt hoàn toàn, đại diện cho chủng tộc của từng đội trưởng.

[Đội trưởng Đội 2 – Velmira, Tộc Hấp Huyết]

Một bóng dáng yêu kiều khoác trên mình áo choàng nhung đỏ thẫm, như được dệt bằng tiếng rên rỉ của nạn nhân.

Mái tóc dài mượt như nhung đen rũ xuống tận eo. Đôi môi tím tái khẽ mím lại, để lộ ranh giới mong manh giữa quý tộc và quái vật.

Mắt nàng đỏ như máu đông – thứ ánh nhìn khiến máu trong tim người sống cũng muốn dừng lại.

---

[Đội trưởng Đội 3 – Tharok, Tộc Địa Ngục]

Một khối thịt và sừng – cơ thể hắn là dung nham hóa thạch, nứt vỡ như một ngọn núi lửa chưa ngủ yên.

Sừng quấn quanh đầu như vương miện cháy đỏ, và đôi mắt là hai hố sâu bốc lửa, không hề có lòng trắng.

Không ai dám ngồi gần hắn quá lâu – nhiệt độ quanh Tharok đủ thiêu cháy ý chí của những kẻ có trái tim yếu đuối.

---

[Đội trưởng Đội 4 – Nyss, Tộc Mộng Ảnh]

Cô không ngồi – cô trôi lơ lửng, như một giấc mơ chưa bao giờ tỉnh.

Thân thể bán trong suốt, không rõ đâu là da thịt, đâu là sương mù. Mắt cô luôn nhắm, nhưng... có cảm giác cô đang nhìn xuyên qua từng lớp suy nghĩ của người khác.

Giọng nói cô – nếu vang lên – giống như tiếng gọi vọng về từ ký ức đã bị xóa bỏ.

---

[Đội trưởng Đội 5 – Durge, Lich Bất Tử]

Một bộ xương khảm ngọc ma thuật, từng đốt cháy hàng chục pháp sư chỉ bằng ánh nhìn trống rỗng của cái sọ.

Tiếng nói hắn không phát ra từ miệng – mà vang lên từ đâu đó trong đầu của người đối diện, như vọng âm từ một ngôi mộ không có tên.

Durge từng là một pháp sư thiên tài, nhưng đã tự tay bóp cổ bản thân trong nghi lễ hóa lich, từ chối cái chết – và cũng từ chối nhân tính.

---

[Đội trưởng Đội 6 – Zegram, Tộc Côn Trùng Ma]

Cao gầy và dị dạng, hắn trùm mình trong áo choàng tổ kén, thi thoảng lại rùng mình vì tiếng gọi từ các côn trùng ký sinh trong cơ thể.

Hắn có bốn tay, hai tay cầm sách, hai tay bắt côn trùng để ăn sống.

Cánh cứng sau lưng hắn rung lên như cơn sốt. Không ai biết hắn nhìn bằng mắt hay bằng... hệ thần kinh tản ra như tơ nhện.

---

[Đội trưởng Đội 7 – Ilhena, Tộc Mộc Linh Hắc Ám]

Đứng im như một cây cổ thụ già chết, toàn thân cô là da xám vỏ cây, tóc dài như rễ cây uốn lượn.

Mỗi bước đi của cô để lại dấu vết lặng lẽ – như địa ngục đang nảy mầm dưới đất.

Mắt cô màu xanh lục tối, không ánh sáng, chỉ có mạch sương của sự suy tàn.

Người ta nói Ilhena có thể khiến cả một cánh rừng hóa thành nghĩa địa – và ngược lại.

---

[Đội trưởng Đội 8 – Karthun, Tộc Khổng Tà]

Hắn không ngồi trên ghế – mà ngồi lên một khối đá cự thạch, vì thân thể hắn cao tới ba mét, vai rộng như cổng thành.

Da hắn nứt nẻ như đá vỡ, lưng có những mảnh giáp thiên nhiên đâm ra như gai thạch.

Karthun không nói nhiều – mỗi câu của hắn là một án tử hình.

Khi hắn bước đi, đất nứt. Khi hắn đứng yên, không khí ngừng chuyển động.

---

[Đội trưởng Đội 9 – Lysaria, Tộc Linh Hồn]

Cô lơ lửng như một tàn hồn chưa siêu thoát – không bóng, không tiếng bước.

Tóc trắng như tro tàn, da gần như trong suốt. Đôi mắt... không nhìn thấy ai, chỉ nhìn vào những điều sẽ xảy ra.

---

Không khí trong phòng như đặc quánh lại. Thứ không phải khói cũng chẳng phải hơi nước, mà là áp lực vô hình từ những kẻ ngồi quanh bàn huyết thạch

Velmira ngả người lên thành ghế, ngón tay mảnh khảnh vuốt nhẹ cốc rượu màu đen sẫm như máu đông:

> “Lại bắt đầu rồi… một buổi họp vô nghĩa nơi ai cũng ra vẻ cao quý nhưng đều muốn xé xác nhau. Thật chán.”

Durge – chiếc sọ lóe lên ánh lam ma pháp – trả lời bằng giọng nói không âm vang nhưng vang trong đầu mọi người:

> “Chán à? Tôi thấy buồn cười hơn là chán. Thật thú vị khi thấy một lũ quái vật cố gắng nói chuyện như người văn minh.”

Zegram cười khẽ, tiếng cười rít lên như tiếng gián bò qua xương sọ:

> “Nói như người từng có da thịt vậy, Durge. Còn cô, Velmira… máu trong cốc đó là của tôi gửi đến – nhưng chắc cô đã làm nó nhạt đi bằng thứ phù phiếm gọi là "lễ nghi"."

Velmira liếc hắn, ánh mắt như một cái hôn chết người:

> “Nếu là máu của ngươi, thì có lẽ ta đã nôn ra.”

Karthun nện nhẹ nắm đấm lên bàn, phát ra âm thanh như đá vỡ:

> “Đủ rồi. Các ngươi không mệt khi phải cãi nhau mỗi lần họp sao?”

Ilhena, với giọng nói như gió rít qua những thân cây chết, thì thầm:

> “Chúng ta không cãi nhau vì mệt, Karthun. Chúng ta làm điều này vì… không ai trong số chúng ta tin tưởng nhau.”

Nyss vẫn nhắm mắt, nhưng giọng nói vang lên từ... nơi nào đó:

> “Tin tưởng là một khái niệm dành cho kẻ còn mơ. Tôi chỉ tin vào cái chết.”

Tharok gằn giọng, lửa trong mắt nhấp nháy như sắp bùng nổ:

> “Tốt. Vậy hãy bắt đầu giết, rồi chúng ta khỏi phải họp hành.”

Durge cựa quậy khẽ, âm thanh xương cọ nhau rền lên như tiếng trống vọng từ hầm mộ:

> “...Ta chỉ thắc mắc... liệu hôm nay ngài ấy có đến đúng giờ không.”

Không ai phản hồi. Không ai mỉa mai.

Zegram giọng nói hắn nhỏ hơn mọi khi nói về Sary:

> “Chỉ cần hắn bước vào… toàn bộ sâu trong tổ của ta đều nằm yên, không con nào dám ngọ nguậy. Như thể... hắn mang theo một thứ gì đó không thuộc về nơi này.”

Velmira Nàng chỉ nhấp nhẹ ly máu, đôi mắt đỏ thẫm thoáng hiện sự kêu ngạo:

> “Các ngươi kém hơn ta rồi,ta được ngài ấy ưu ái rất nhiều đó.”

Nyss –thì thầm như thể nói với chính mình:

> “Có lần ngài ấy hỏi ta liệu ta có thể biến mất bất cứ lúc nào không.”

Karthun với đôi mắt như đá đen – không nói gì. Nhưng cả cánh tay khổng lồ của hắn đặt trên bàn đã siết lại, đá nứt rạn từng đường. Không phải vì giận dữ. Mà là vì… hồi hộp.

Ilhena mân mê một cành khô trong tay, miệng thì thầm bằng thứ ngôn ngữ cổ xưa chỉ cây cối mục rữa mới hiểu.

Rễ trên tóc nàng quặn lại.

Tharok chiến thần Địa Ngục – người luôn hăm hở chiến đấu, lần này chỉ im lặng gục đầu vào tay, ánh mắt nhìn chằm chằm mặt bàn.

> “Ta không hiểu được ngài ấy,” ngài nói, giọng trầm và lạc nhịp. “Và vì thế... ta không dám khinh suất.”

Lysaria trôi lơ lửng trên không, không hề ngồi. Tóc nàng bay nhẹ dù không có gió, ánh mắt vô thần hướng về chiếc ghế trống:

> “Mỗi lần ngài ấy nhìn ta là những linh hồn xung quanh đều hỗn loạn.”

Durge cuối cùng lên tiếng, như kết luận bằng một nỗi sợ mơ hồ:

> “Có lẽ… chính Ma Vương cũng không hiểu ngài ấy”

---

Cánh cửa Phòng Chiêu Hồn khẽ hé mở.

Một tiếng “kẹt” vang lên — nhẹ như thì thầm của lưỡi dao trượt khỏi vỏ, nhưng cũng đủ để chín đội trưởng đồng loạt quay đầu, ánh mắt như những mũi giáo chờ phóng ra.

Một bóng người bước vào. Không nhanh, không chậm.

Sary.

Cậu mặc một bộ trang phục đen tuyền, đơn giản nhưng không một nếp nhăn, như thể bóng tối tự may lấy cho mình hình hài người.

Mái tóc trắng xõa xuống, đối lập hoàn toàn với ánh mắt sâu thẳm không có phản chiếu — thứ ánh mắt khiến người ta tự hỏi: liệu hắn có đang nhìn mình không, hay đang nhìn xuyên qua cả thế giới này?

Sary không nói.

Không cúi đầu.

Không cười.

Chỉ đi ngang qua từng đội trưởng như thể họ là những bóng ma vô danh.

Velmira vô thức ngừng thở.

Tharok siết tay đến nỗi bàn đá nứt thêm một đoạn.

Zegram... lần đầu tiên không còn tiếng côn trùng rì rầm từ cơ thể hắn.

Lysaria nhắm mắt lại, như để ngăn những tiếng khóc của hồn ma đổ vào tai.

Sary ngồi xuống chiếc ghế cuối cùng — chiếc ghế trống duy nhất, nằm chính diện Ma Vương.

Không ai nói gì.

Không ai dám cử động.

Và rồi Ma Vương xuất hiện.

Không bằng bước chân.

Không bằng tiếng động.

Mà như thể... đã đứng đó từ lâu, chỉ vừa quyết định để họ nhìn thấy.

> “Cuộc họp bắt đầu.”