Chuyện gì xảy với ta vậy

[100 năm trước – Đại chiến Avela]

Trên chiến trường bị nguyền rủa, nơi đất đá vỡ nát và máu nhuộm đỏ cờ đen, hai thực thể đứng đối mặt giữa biển xác chết.

Một bên là Ma Vương Igroth – bóng tối cổ xưa, kẻ đã thiêu rụi bảy vương triều chỉ bằng lời nguyền đầu môi.

Một bên là Anh Hùng của thành trì Avela – người mang trong mình ánh sáng thiêng liêng từ Thần Hộ Chủng, kẻ được chọn để tiêu diệt Ma Vương.

> Ma Vương (giọng trầm, mỉm cười khinh miệt):

"Vậy ra đây chính là Anh Hùng mà loài người đặt hết niềm tin? Nhìn cũng… không tệ."

Anh Hùng không trả lời. Chỉ ánh sáng từ cơ thể anh ta đã đủ khiến hàng trăm Ma Binh xung quanh bốc cháy như tro giấy.

Hai kẻ đối đầu. Không lời báo hiệu.

Và rồi—va chạm.

Ánh sáng và bóng tối va chạm giữa không trung, xé toạc đất trời. Cứ mỗi lần hai kẻ ấy chạm kiếm, mặt đất lại nứt toác, trời đất như rên rỉ. Không một sinh vật nào dám đến gần, tất cả đều bị nghiền nát bởi áp lực trộn lẫn giữa thánh quang và hắc khí.

Nhưng sau một thời gian…

Anh Hùng gục xuống. Hơi thở gấp. Máu chảy thành vệt. Ma Vương — chỉ trầy xước nhẹ.

> Ma Vương (giọng lạnh tanh):

"Trăn trối gì không, ánh sáng?"

Anh Hùng nở một nụ cười… kỳ lạ.

> Anh Hùng:

"Ngươi có biết vì sao Anh Hùng được sinh ra không?

Là để tiêu diệt Ma Vương.

Và chúng ta — luôn chiến thắng."

Toàn thân Anh Hùng phát sáng rực rỡ. Ánh sáng thuần khiết đến mức khiến cả đất đai của Ma Giới rung chuyển, cháy rực.

> Ma Vương (hốt hoảng):

"Tự bạo... Chết tiệt… Không tránh kịp!"

Đúng lúc đó…

Một bóng người lao vào giữa ánh sáng như xuyên qua cả thời gian.

Hắn nhỏ con, mặc giáp đen rách nát, khuôn mặt nửa khuất sau tấm mặt nạ gãy. Trong tay — một thanh kiếm gỉ sét nhỏ như đồ chơi.

Xoẹt!

Hắn đâm thanh kiếm vào mắt trái của Anh Hùng, rồi xoay người đâm tiếp vào tim trước khi ánh sáng kịp nổ tung.

Ngay khoảnh khắc ánh sáng tự bạo bắt đầu bung ra như biển lửa — hắn há miệng.

Nuốt. Từng đợt ánh sáng thánh khiết bị hắn ta... nuốt chửng.

Ma Vương lùi lại một bước.

Cả 10 đội trưởng Ma Đoàn đứng sau lưng hắn đều trố mắt, người cứng như tượng đá.

> Ma Vương (trong đầu, sốc):

(Sức mạnh tự bạo của Anh Hùng… đến cả ta cũng không dám chạm vào… Vậy mà hắn ta… ăn nó như ăn cháo?)

Khi ánh sáng lịm tắt, xác của Anh Hùng bị hắn cắn rách, máu loang khắp bộ giáp.

Hắn ngẩng đầu, ánh mắt vàng rực như mặt trời chết.

> Ma Vương (trầm giọng, chậm rãi):

"Ngươi là ai?"

> Hắn (liếm máu nơi môi, đáp cụt lủn):

"Saryx."

Cả không gian như đông lại.

> Ma Vương (nhíu mày, lẩm bẩm):

"Sary… chẳng phải là tên Ma Đơn yếu nhất trong hậu cần sao? Một Ma Đơn… lại làm được điều này?"

> Ma Vương (to giọng):

"Ngươi có muốn vào quân đoàn của ta không?

Ta sẽ đích thân phong ngươi là Vũ Khí Bí Mật."

> Saryx (nhún vai, quay lưng, giọng uể oải):

"Ờ."

---

Bên trong Đại Sảnh Thiết Huyết — trái tim của Lâu Đài Hắc Huyết, nơi từng diễn ra hàng trăm nghi lễ phong tước, hàng nghìn cuộc hành quyết và những bản giao kèo máu không thể bị xóa bỏ — hôm nay được trang hoàng bằng cờ huyết văn, chân nến đốt bằng mỡ linh hồn, và sàn đá đen được lau chùi đến mức phản chiếu cả đôi mắt đỏ rực của lũ chiến binh.

Một yến tiệc được tổ chức.

Với quy mô chỉ dành cho những kẻ mang trong mình công trạng mang tính lịch sử.

Mọi ánh mắt đều hướng về phía ngai cao nhất — nơi chỉ có duy nhất một chiếc ghế, chạm trổ hoa văn vặn xoắn như xương sống của hàng trăm sinh vật khác nhau.

Và tôi ngồi trên đó.

Tôi, Sary. Một Ma Đơn. Một kẻ không ai để ý, không ai trông đợi, không ai từng đặt hy vọng.

Tôi không hiểu tại sao mình lại ở đây.

---

Tôi nhớ...

Mình chỉ là một thực thể vô danh trong hàng vạn Ma Đơn — chủng loài yếu nhất trong hệ thống Ma Tộc, thậm chí chỉ cần chạm phải uy áp của một Ma Lính cũng đủ để tan rã tâm trí. Tôi từng là một kẻ không có phép thuật, không có sức mạnh, không có giá trị nào ngoài việc điền tên vào danh sách "dự bị tử trận."

Thế nhưng khi chiến tranh nổ ra — khi Ma Vương ra lệnh tổng động viên, tôi bị đẩy ra tiền tuyến như bao Ma Đơn khác.

Tôi tưởng mình sẽ chết ngay đêm đầu tiên.

Nhưng không.

Tôi sống sót.

Không chỉ sống sót, mà còn...

---

...mỗi lần mở mắt, tôi lại thấy xác người dưới chân.

Máu văng trên áo.

Đất cháy đen.

Ánh sáng biến dạng.

Không có tiếng kêu đau, chỉ có mùi thịt người chín tái.

Tôi không nhớ đã làm gì.

Tôi chỉ nhớ một khoảng trắng.

Một tiếng rít mỏng như lưỡi dao trong đầu.

Một cú nhói như thiêu đốt, rồi mọi thứ tối sầm.

Rồi... tôi lại tỉnh dậy.

Lại đứng giữa một chiến tuyến trống trơn, nơi tất cả kẻ địch đều đã chết.

Và hôm nay — tôi tỉnh dậy trên một ngai vàng.

---

Tiếng hò reo dậy lên như sóng vỡ, nhưng tôi không nghe thấy gì ngoài tiếng nhịp tim của chính mình.

Phía dưới, mười đội trưởng của mười quân đoàn – những kẻ từng giẫm lên hàng nghìn xác chết để tồn tại – đứng thẳng người, tay đặt trên chuôi vũ khí, mắt chăm chăm nhìn tôi.

Không ai nói.

Không ai cười.

Không ai thở mạnh.

Và rồi...

Ma Vương xuất hiện.

---

Ánh sáng trong đại sảnh chuyển sắc đỏ máu khi thân ảnh hắn bước qua Cổng Địa Ngục. Một tầng áp lực dày đặc như sơn mù tử khí tràn khắp không gian. Lũ ma binh đứng gần lối đi chính đều khuỵu xuống, máu chảy từ mắt và tai như bị tra tấn.

Hắn bước tới.

Dừng lại cách tôi ba bước.

---

> Ma Vương Igroth, giọng nói vọng như hàng vạn tiếng chuông đá cọ vào nhau: “Tất cả hãy lắng nghe.”

Tôi muốn chối bỏ, muốn đứng dậy, muốn giải thích rằng tất cả chỉ là hiểu nhầm.

Rằng tôi chỉ… mở mắt. Và mọi chuyện đã xong.

Nhưng tôi không thể.

Bởi vì tôi cũng... không hiểu chính mình.

---

> Ma Vương: “Đây là kẻ đã kết liễu Anh Hùng — ánh sáng tối thượng của nhân loại, người được Thánh Đình và Vòng Lửa cử đến để xóa sổ ta.” “Đội trưởng Đội Một đã nghi ngờ... và thách đấu cậu.” “Kết quả... như các ngươi đã thấy.”

Tôi cúi nhìn — và đúng như hắn nói. Dưới chân tôi là xác một kẻ vạm vỡ, gãy cổ, máu từ miệng nhỏ từng giọt như đồng hồ đếm ngược. Hắn vẫn còn nắm thanh rìu trong tay, nhưng cả thân thể thì như bị một lực nào đó nghiền nát từ bên trong.

Tôi không nhớ gì cả.

Tôi nhớ mình ăn súp.

Rồi cười nhẹ vì bánh oán hồn mềm hơn thường lệ.

Rồi tỉnh dậy trên... xác chết.

---

> Ma Vương, tiếp lời – giọng đanh như thánh chỉ khắc máu: “Với thực lực như thế, dù là Ma Đơn, hắn xứng đáng là người đứng đầu Đội Một — quân đoàn tinh nhuệ nhất.” “Có ai phản đối không?”

Không ai trả lời.

Nhưng tôi cảm nhận được...

Bên dưới tấm áo giáp sáng bóng, vài đội trưởng bắt đầu toát mồ hôi lạnh.