Sary:
"Xong rồi. Giờ thì trốn khỏi đây thôi."
Cậu khẽ thở dài, kéo chiếc vali nhỏ giấu dưới gầm giường ra. Bên trong là vài bộ áo choàng đơn giản, một ít thuốc hồi phục, và một cuốn sách mỏng ghi chú lộ trình trốn khỏi lâu đài.
Nhưng khi vừa quay lại phía cửa…
Cạch.
Cánh cửa bật mở.
Sary:
"…Ma Vương!? Ngài… làm gì ở đây?"
Ánh sáng từ hành lang hắt vào gương mặt Ma Vương Igroth. Đôi mắt đỏ thẫm nhìn thẳng vào chiếc vali trong tay Sary. Một nụ cười như khắc từ đá hiện trên gương mặt hắn — không giận, không bất ngờ. Chỉ như thể hắn đã biết từ trước mọi suy nghĩ trong đầu Sary.
Sary hoảng hốt trong thâm tâm:
("Chết rồi. Không lẽ… hắn biết mình định bỏ trốn sao!?")
Ma Vương:
"Ta không nghĩ rằng ngươi lại nóng lòng đến vậy. Chuẩn bị sẵn cả hành lý. May thay, ta đã chuẩn bị xe ngựa rồi. Đi chơi vui vẻ."
Sary:
"Nhưng… chẳng phải ngài nói là ngày mai mới xuất phát?"
Ma Vương (nhàn nhã):
"Đúng vậy. Nhưng ta thấy nét mặt buồn bã của ngươi trong buổi họp, nên cho đi sớm để... ‘khuây khỏa’. Ta rất quan tâm đến tâm lý đội trưởng đội 1 của ta."
---
Một nhóm ma binh hùng hậu 50 người đứng chỉnh tề. Phó đội trưởng đội 1 – Farg, một á nhân mắt mèo cao lớn, bước lên:
Farg:
"Kính chào ngài Sary!"
Sary bước đến, khuôn mặt lạnh lùng không nói một lời. Chỉ gật nhẹ.
Farg:
"Xe ngựa đã chuẩn bị sẵn. Mọi binh sĩ đều sẵn sàng chiến đấu!"
Ma Binh (đồng thanh):
"KÍNH CHÀO NGÀI SARY!"
Sary:
"Mục đích chuyến đi này là để rèn luyện các ngươi. Ta sẽ không ra tay."
Cậu leo lên xe ngựa, trông có vẻ bình tĩnh. Nhưng bên trong...
Sary (suy nghĩ):
("Thôi xong rồi. Chết thật rồi. Cuộc đời mình tới đây là hết… Nhưng chắc không sao đâu. Dù gì thì cũng chỉ là mấy con quái vật cấp thấp… phải không?")
---
Cảnh vật tan hoang. Đủ loại quái vật tràn ra từ rừng rậm: sói đen, goblin, orc, lợn hoả độc…
Farg:
"Vì danh dự của quân đoàn 1, không ai được làm bẩn tên ngài Sary!"
Toàn đội:
"TẤN CÔNG!"
Trận chiến nổ ra. Tiếng gầm rú, kim loại va chạm, phép thuật bùng nổ. Trong khi đó, Sary co rúm trong xe ngựa.
Sary:
("Có nên chạy không… Không được… Nếu chạy, mình sẽ bị chính bọn quái ăn thịt… Hy vọng binh lính đủ mạnh… Hy vọng!")
Một giờ trôi qua. Im lặng. Không còn tiếng đánh nhau.
Sary (rón rén mở rèm xe):
("Xong rồi?")
Trước mắt cậu là xác của hàng trăm con quái vật.
Ma Binh (đồng thanh reo hò):
"CHIẾN THẮNG!"
Sary bước xuống xe, vỗ tay nhẹ nhàng, giữ nguyên vẻ lạnh lùng.
Sary:
"…Làm tốt lắm. Các ngươi đã tỏa sáng được giá trị của mình."
---
5 bóng người mặc áo choàng trắng xuất hiện lặng lẽ.
Sary (suy nghĩ, tim đập mạnh):
("Con người?")
Một ma binh trẻ vội chạy đến:
"Ngài Sary! Để tôi dâng đầu chúng cho ngài!"
Cậu ta chưa kịp rút kiếm thì... toàn thân hóa thành tro bụi.
Farg (kêu lên):
"Uy… uy áp của Anh Hùng!?"
Sary (đơ người):
("…Gì cơ? ANH HÙNG?")
Farg:
"Tất cả vào trạng thái liều chết bảo vệ ngài Sary!"
Toàn bộ quân lính lao lên — chỉ để cháy rụi trong vài giây dưới uy áp thần thánh của một người đứng giữa.
Sary:
("Chạy. Chạy. Phải chạy… Nếu không mình sẽ bị thiêu sống ngay tại đây—!")
Sary chạy. Mái tóc trắng của cậu loá lên trong rừng rậm tăm tối. Nhịp tim đập loạn, hơi thở gấp gáp, không phải vì mệt — mà vì uy áp của Anh Hùng vẫn đang đốt cháy trong xương cốt.
Phía sau cậu, tiếng reo hò chiến thắng đã bị thay thế bằng im lặng chết chóc. Lính của cậu… tan thành tro bụi.
---
Vỡ vụn
Sary (nức nở):
“Hức… em không muốn chết… bọn họ đáng sợ quá…”
Giọng trầm thấp vang lên:
“Vậy em có muốn… để anh giết tất cả không?” Saryx.
Sary:
“Anh… có thể sao…?”
Saryx:
“Với điều kiện… em để anh điều khiển cơ thể này. Mười ngày.”
Sary (ngập ngừng):
“…Miễn là anh giết được họ…”
Saryx xoa đầu cậu
“Tốt lắm.”
---
Mirisu (bình thản):
“Có vẻ Ma Vương đã trúng kế.”
Berray:
“Thuận lợi thật… nhưng vẫn không nên lơ là.”
Kasa (ngập ngừng):
“…Khoan đã. Có thứ gì đó đang lao tới—”
Một vệt đen lao đến như tia chớp.
Chụp!
Đầu của Kasa rơi xuống đất. Máu phun như suối.
Hana (thét lên):
“KASA!”
Mirisu:
“Vào vị trí!”
Cả ba còn lại đứng lưng tựa lưng. Không thấy rõ kẻ thù. Không tiếng động.
Berray:
“Mirisu… uy áp anh hùng của cậu đâu?”
Mirisu (trầm giọng):
“Không tác dụng. Thứ đó không sợ ánh sáng.”
Berray:
“…Tôi sẽ thu hút hắn. Hãy kết liễu.”
Một luồng khí đỏ như nham thạch bốc lên từ người Berray — giáp đất bao phủ toàn thân, dày hơn cả chiến xa.
Berray (rống lên):
“Lại đây, đồ quái—”
Xoẹt.
Cổ hắn bị chặt ngang. Đầu rơi xuống, giáp đất nứt vụn như vỏ trứng.
---
Cái bóng đen chuẩn bị rút lui, nhưng chân nó bị đá trói lại.
Mirisu (thầm thì):
“…Cảm ơn, Berray…”
Thanh Thánh Kiếm rực sáng như một mặt trời nhỏ.Từng tia sáng từng ngọn lửa thiên bao bọc thanh kiếm
Mirisu (gầm vang):
“Nhất Kích Tất Sát – THÁNH THIÊN!!”
Một đường chém xé rừng. Ánh sáng chói loà như thiên thạch giáng xuống. Cây cối cháy rụi, đất đá nổ tung.
Hana che mắt. Khi mở ra… cô thấy Mirisu đang bị ăn sống.
---
Hàm răng trắng sắc của cái bóng nhai nát thịt Mirisu.
Từng phần thịt rơi xuống đất. Máu thấm vào quần áo
Hana đứng bất động. Cơ thể không chịu nghe lời. Mắt mở to. Một dòng nước ấm trào ra từ giữa hai chân cô.
---
Ánh trăng lộ ra giữa rừng rậm cháy rụi. Rọi lên thân thể kẻ ăn thịt anh hùng.
Saryx.
Da cậu ta trắng bệch. Mắt đỏ máu. Trên tay là tim của Mirisu, vẫn còn đập nhẹ. Cậu liếm máu nơi khoé môi.
Saryx:
“Ngon thật. Não và tim của anh hùng đúng là đặc sản.”
Cậu quay lại, liếc về phía Hana.
Saryx (ngửi mùi máu quanh Hana, ánh mắt dần trở nên sắc lạnh):
“…À… mùi này… là mùi của một sinh linh ánh sáng.”
“Không—chính xác hơn… là dấu vết còn lại của một anh hùng…”
(nhếch mép)
“…Trong bụng ngươi.”
Hana giật mình lùi lại vài bước, khuôn mặt tái nhợt như bị lột sạch sinh khí. Nỗi sợ hãi tích tụ sau cái chết của đồng đội, giờ như vỡ òa thành một cơn choáng váng. Cô ngã quỵ xuống đất, run rẩy như một cái lá trong gió.
Saryx (cười nhạt):
“Bình tĩnh đi. Ta không tàn nhẫn đến mức ấy đâu…”
“…ít nhất là chưa.”
“Thứ bên trong ngươi… ta muốn nó lớn lên. Một ánh sáng được nuôi trong bóng tối… chắc chắn sẽ có hương vị rất khác.”
(giọng trầm xuống)
“Vậy nên… hãy sống. Sinh nó ra. Nuôi nó lớn… Ta sẽ đến, đúng lúc.”
Hana không kịp phản kháng. Tầm nhìn của cô mờ dần khi cơ thể bị nhấn chìm trong hắc khí. Trước khi bất tỉnh, cô chỉ kịp nhìn thấy đôi mắt đỏ như máu của Saryx, nhìn cô như một con mồi bị đánh dấu.
---
Cánh cổng màu đen mở ra giữa không gian hỗn loạn.
Ma Vương bước ra, áo choàng đen tung bay, ánh mắt bình thản quét qua thi thể của các anh hùng đã ngã xuống.
Ma Vương:
“Ta quan sát hết rồi”
“Phải thừa nhận… ngươi thật sự là một ma tộc thuần khiết, Sary.”
Saryx (liếm máu trên tay, cười nhẹ):
“Mỗi khi ta ăn anh hùng… ta lại nhớ ra bản thân từng yếu đuối đến mức nào.”
Ma Vương nhìn về phía Hana đang bất tỉnh, một chút ngẫm nghĩ thoáng qua đáy mắt.
Saryx:
“Giữ cô ta lại. Nhốt thật kỹ. Ta sẽ tự tay đến lấy ‘ánh sáng’ của cô ta khi đến lúc.”
Ma Vương:
“…Cậu thật sự biết thưởng thức.”
Saryx (bước vào cánh cổng, ngoái lại):
“À, nhân tiện… kêu vài Succubus tới phòng ta. Đêm nay ta muốn mơ thấy tiếng khóc và tiếng cười hòa làm một.”
Ma Vương
“Có vẻ như ta khiến cậu trở nên vui quá rồi”