Cánh cổng Thánh của Thánh Điện Quang Minh là một công trình huyền thoại – đúc từ hơn mười ngàn tấn sắt nguyện ước và xương của các tín đồ tự thiêu, chỉ mở ra khi mười tám vị đại mục sư cùng tụng đủ một trăm bài Thánh Ca Máu.
Thế nhưng giờ đây…
> "Cạch."
Chỉ một bàn tay. Chỉ một cái đẩy nhẹ.
Lioren, kẻ khoác áo đen như bóng đêm bước qua, tiếng bản lề rên xiết như nỗi đau của chính thánh địa bị phơi bày.
Bên trong, những kẻ cầu nguyện ngẩng đầu.
"Hắn ta là ai thế?"
"Áo choàng đen?"
"Có phải là môn đồ không vậy?"
"Ta không cảm nhận được phép Nhiệm Màu trên người hắn"
"Dị giáo chăng?"
Giữa cơn thì thầm và ánh nhìn đầy ngờ vực, Lioren vẫn tiến bước, ánh mắt không một gợn dao động.
---
Một nữ sơ già, áo choàng trắng loang máu khô, đứng chắn trước mặt cậu, chắp tay cúi đầu:
> “Mừng con đến với Giáo Hội Huyết Thể.”
“Nếu con mong được cứu rỗi, hãy chặt một ngón tay và nói: ‘Tạ ơn Đấng Xoay Đầu.’”
Lioren không nói. Không dừng.
Cậu bước tiếp, một va chạm nhẹ cũng đủ hất nữ sơ ngã xuống nền đá máu.
> “Chờ đã... nếu cậu đã chọn con đường đó...” – bà ta lẩm bẩm
---
Khu vực "Phép Màu Nhiệm"
Lioren đi xuống sâu hơn, nơi ánh sáng không bao giờ chạm tới.
Không khí tanh nồng mùi máu nghìn năm, trộn cùng mùi nội tạng đang phân hủy và hơi nóng của sắt nung.
Dưới ánh lửa u ám, hiện ra vô số công cụ tra tấn: giá kéo, bánh xe gãy xương, hòm ninh thịt trẻ sơ sinh... và một ngọn núi được tạo nên từ những xác người bị xé toạc.
> “Lũ azy...” – Lioren lầm bầm.
“Chúng vẫn tiếp tục gọi thứ này là ‘phép màu’ sao?”
---
Một toán người xuất hiện từ bóng tối – đám tra tấn nhân của Giáo Hội.
> “Tên này không có Nhiệm Màu.”
“Không có dấu ấn? Dị giáo.”
“Bắt nó.”
Một tên mang bánh xe ngựa bằng sắt, tiến lên:
> “Đầu tiên là chân – để hắn biết thế nào là Phép Màu Nhiệm.”
Gã vung bánh xe – nhưng Lioren đã nhảy lên.
RẦM! – Bánh xe nghiền nát nền đá.
**Cú đá của Lioren giáng xuống từ không trung – mạnh tới mức làm **phần đầu của gã văng ra như quả trứng bị đập nát.
Tên còn lại cầm roi, vừa quay lại đã thấy cái bóng đen ngay trước mặt – "Crắc!" – hộp sọ hắn bị bóp nát như đất sét.
---
Những kẻ còn lại gào lên:
> “Hắn là gì thế kia!?”
“Không thể là người!”
“Đồng loạt! Tấn công điên cuồng!”
Chúng lao vào – dao cạo, đinh nhọn, xiên thịt, móc mỏ vịt, chày sắt...
Nhưng mặt đất dưới chân chúng như rên rỉ – rồi biến dạng.
Từ nền đá trồi lên hàng chục cột gai – đâm xuyên đùi, lưng, cổ.
Cùng lúc, từ trần nhà nhỏ xuống những chuỗi mũi nhọn – như máu đông cứng rơi ngược.
> “GAAAH—!!”
“KHÔNG KHÔNG KHÔÔÔÔÔÔNG—!!”
Tất cả đều bị xiên chết. Những kẻ từng mổ bụng trẻ em để "cầu nguyện" giờ bị chính Thánh Địa của mình nuốt chửng.
---
Lioren đứng giữa biển máu.
Từng giọt máu từ trần nhà rơi lên vai áo, vẽ lên màu đỏ loang lổ trên áo choàng đen tuyền.
> “Xì… bẩn quá.” – Cậu phẩy nhẹ máu khỏi vai
Lioren tiếp tục đi — băng qua nơi tra tấn, nơi cầu nguyện, nơi hiến tế, qua các hành lang đầy máu khô, qua những giáo đồ tự thiêu để "xin được nghe tiếng Đấng", qua các linh mục rạch da mình thành bài kinh sống.
Không một ai dám chặn đường cậu.
Chỉ có những ánh mắt ngước lên – trống rỗng, đầy hy vọng bị vỡ vụn.
---
Một cánh cửa khổng lồ bật mở ra trước mắt Lioren.
Bên trong, một người đàn ông trần trụi từ thắt lưng trở lên đang đứng quỳ gối trước một bức tượng hình thù dị dạng – không rõ là thiên thần hay ác quỷ: nó có ba đầu, bốn tay, và một hàm răng bao quanh bụng.
> “Mỗi ngày…ta đều làm như vậy, một ngàn lần.”
Hắn ta tự cắn nát cả mười ngón tay mình – máu phun ra theo nhịp đập tim, rải quanh tượng thần như nghi thức.
Sau vài giây, các ngón tay mọc lại, và hắn lại tiếp tục – cắn, nhỏ máu, phục sinh.
Máu loang ướt cả nền đá.
> “Lần thứ một ngàn.”
Hắn quay lại – ánh mắt không còn đồng tử, chỉ là vòng xoáy đỏ máu.
> “Ta là Cha Sứ của Thánh Điện Quang.”
“Hôm nay... ta sẽ dâng máu và tội lỗi của ngươi cho ngài.”
---
Hắn rút ra hai thanh lưỡi lê thánh – hình thánh giá ngược.
Chúng rung lên khi hắn bước tới – như thể chúng thèm máu của kẻ không có “Màu”.
> (Tên này… có vẻ khá mạnh.) – Lioren lẩm bẩm.
Cha Sứ lao tới, đâm thẳng lưỡi lê vào tim Lioren.
Nhưng tay cậu chụp lấy lưỡi dao, máu của chính hắn bắn ra vì phản lực.
Đằng sau hắn, mặt đất bùng lên — hàng chục mũi gai đá đâm thẳng lên, nhưng Cha Sứ đã kịp lộn vòng thoát thân, tiếp đất bằng gót chân gãy.
Phần da tay hắn rụng xuống từng mảng, để lộ những đường gân phồng lên như rễ cây, đang cháy đỏ vì máu chảy ngược.
> “Thập Hỏa.” – Lioren thì thầm.
Một khuôn thập giá lửa bùng lên dưới chân Cha Sứ — lửa thiêng, không màu, không nhiệt, chỉ có đau đớn.
Cơ thể hắn cháy rụi trong vài giây — hóa tro — rồi tro ấy co lại thành một kén thịt.
“Phập.”
Kén nứt ra – hắn bước ra, nguyên vẹn, và còn điên loạn hơn.
> “Tiếp tục nào. Ta còn nhiều Phép Màu Nhiệm lắm.” – Cha Sứ liếm máu trên môi, nụ cười rách tới mang tai.
---
Trong Sách Kinh Máu Thứ IV, Câu 3:17, ghi rõ:
> "Phép Màu Nhiệm là sự giao thoa giữa xác thịt đã vỡ và tâm trí đã tan."
"Một đứa trẻ phải bị rửa sạch bằng máu mẹ, xóa đi tạp chất người phàm."
"Khi có đủ nỗi đau, đủ lòng trung thành, đủ tiếng thét không hồi đáp – Màu sẽ sáng lên."
Mỗi dấu ấn (Màu) là một thánh tích sống – được kích hoạt bằng tra tấn, phản bội và niềm tin bị ép buộc.
Những ai không có Màu — bị xem là ngoại đạo, quỷ nhân, hoặc Kẻ Được Đấng Khác chọn.
---
> “Mất thời gian thật.” – Lioren thở ra, chán nản.
Cha Sứ gào lên, định tung đòn cuối – nhưng trước khi hắn kịp động tay, cả cơ thể đã bị bao phủ trong lớp sương đen lạnh buốt.
“CRACK.”
Một khối băng đen tuyền – mọc thẳng từ mặt đất, bọc kín Cha Sứ.
Bên trong, ánh mắt hắn vẫn còn nhìn ra, vẫn còn cầu nguyện.
Cầu nguyện cho cái chết. Nhưng Đấng Xoay Đầu không trả lời.
Lioren bỏ đi, không ngoảnh lại.