10 Ma Vương

Không có trần, không có đáy. Mọi thứ chỉ là một mảng màu xám nhạt đang rỉ máu, như xác thịt bị lột da căng trên trục thời gian vô định.

Ở trung tâm, một cái bàn tròn bằng kim loại không xác định lơ lửng giữa hư vô. Xung quanh bàn là mười chiếc ngai rỗng – mỗi chiếc đại diện cho một hình dạng chưa được sinh ra

---

[Cánh cổng thứ nhất-Igroth – Ma Vương của sự Luân Chuyển]

Cánh cổng đầu tiên hiện ra là một vết xé trong thực tại, trôi ngược vào trong chính nó.

Từ đó, Igroth bước ra – Ma Vương của Ý Thức và Hiện Thực Vặn Xoắn.

> "Có vẻ như ta tới khá sớm rồi."

Igroth ngồi xuống ngai rỗng của hắn – lập tức, nó xoắn lại thành một ngôi mộ sống bằng xương chồng chất, máu rỉ qua những hốc sọ, chảy xuống như nước mắt trên đầu lâu trẻ sơ sinh.

Bàn tròn nơi hắn chạm tay hóa thành lãnh địa

---

[Cánh cổng thứ hai – Zarnathel, Ma Vương của Kiêu Ngạo]

Một vầng mặt trời đen mở ra – không phải chiếu sáng, mà thiêu trụi ánh sáng xung quanh.

Zarnathel bước ra, cao hơn cả thực tại, mình mặc áo choàng gương phản chiếu mọi phiên bản có thể có của hắn.

Khi hắn ngồi xuống, ngai vàng biến thành một bức tượng khổng lồ mang khuôn mặt hắn, đang tự cúi lạy chính mình.

> “Mọi thứ đều là sự phản chiếu của ta – kể cả các ngươi.”

---

[Cánh cổng thứ ba – Ulborak, Ma Vương của Đói Khát]

Cánh cổng là một cái miệng. Nó nhai và ọc ra một cơ thể to lớn, đói rách, luôn nuốt chính da thịt mình để tiếp tục tồn tại.

Ulborak gầm lên khi ngồi xuống ngai – chiếc ghế trở thành chiếc bụng mở tung, nuốt mọi âm thanh, ánh sáng và hy vọng.

> “Cho ta thêm... cho đến khi thế giới cũng bị ăn.”

---

[Cánh cổng thứ tư – Vesshara, Ma Vương của Dục Vọng]

Hàng trăm cánh tay uốn éo mở ra cánh cổng từ trong bóng tối.

Vesshara bước ra – nửa người nửa bóng, mỗi bước đi để lại tiếng rên, mỗi hơi thở thổi cháy lý trí.

Ngai vàng của nàng là một cái giường hành hình bằng lưỡi dao và tóc, run rẩy thỏa mãn theo nhịp đập của những trái tim đã bị giết vì yêu

---

[Cánh cổng thứ năm – Maegarn, Ma Vương của Thống Trị]

Tiếng hành khúc xương vang lên – một đạo quân khổng lồ diễu qua.

Từ giữa họ, Maegarn xuất hiện, gương mặt không có miệng – thay vào đó là quyền trượng cắm xuyên sọ.

Ngai vàng của hắn mọc lên từ xác vua, tướng, thần, dân, mỗi cái đầu cắn lấy đầu dưới.

> “Thống trị là bản năng. Tự do là ảo ảnh.”

---

[Cánh cổng thứ sáu – Rhelmor, Ma Vương của Tàn Nhẫn]

Một tia sét đỏ cắt rách không gian. Rhelmor trườn ra – cơ thể hắn là vết sẹo, tay là dao phẫu tích.

Ngai của hắn là ghế tra tấn tự sống, rít gào theo mỗi chuyển động.

> “Tình thương? Cái đó chỉ làm con dao cùn đi.”

---

[Cánh cổng thứ bảy – Saquiel, Ma Vương của Tri Thức Cấm]

Cổng là một quyển sách mở – từ trong đó, Saquiel chui ra như một con mọt khổng lồ mặc áo choàng da người.

Mắt hắn là cuộn giấy đang cháy. Ngai vàng của hắn là đầu của 100 nhà tiên tri, đọc không ngừng những câu thần chú chưa viết.

> “Muốn biết sự thật? Trả giá bằng chính ngươi đi.”

---

[Cánh cổng thứ tám – Nyazraal, Ma Vương của Phản Bội]

Cánh cổng là một tấm gương nứt. Bước ra là Nyazraal – luôn mang khuôn mặt của người mà ngươi tin nhất, giọng nói như của mẹ.

Ngai vàng của hắn là cây thập giá treo những lời thề bị phản bội, chảy máu từ ngón tay.

---

[Cánh cổng thứ chín – Thar'Ragon, Ma Vương của Phẫn Nộ]

Cổng bùng nổ như núi lửa. Một khối tro, sắt nung và xương vỡ đổ xuống, rồi từ đó Thar’Ragon đứng dậy, mắt cháy rực không bao giờ tắt.

Ngai vàng là lò luyện không bao giờ nguội, bên dưới là những kẻ từng cầu xin tha thứ.

> “Không ai tha thứ cho ta, và ta sẽ không tha thứ cho ai.”

---

[Cánh cổng thứ mười – Yg-Kalat – Ma Vương của Tín Ngưỡng Tuyệt Vọng]

Cánh cổng thứ mười chỉ là một cây thánh giá mục nát.

Hai con chiên bò ra từ bóng tối, cười rũ rượi rồi tự rạch cổ. Từ máu, Yg-Kalat xuất hiện – một con mắt khổng lồ mang hàng ngàn mí mắt.

Ngai của hắn mọc từ những cơ thể người bị uốn thành thánh giá, miệng họ vẫn hát thánh ca bằng những giọng không còn dây thanh.

> “Tín ngưỡng không cứu rỗi ai cả. Nó chỉ cho ta lý do để giết nhiều hơn.”

Khi tất cả ma vương tập hợp đầy đủ mặt bàn đã thay đổi theo từng lãnh thổ của ma vương tạo nên một bản đồ hoàn chỉnh

Lúc này thì có một cánh cổng xuất hiện không quá cầu kỳ lại cực kỳ đơn giản

Từ bên trong cánh cổng bước ra một người đàn ông mặc áo choàng đen, không khí xung quanh như im lặng để nghe từng bước chân.

> “Cảm ơn các vị đã đến. Ta vui vì không một ai vắng mặt.”

Kael Vandros – cái tên vang lên giữa mười Ma Vương như một lời mời bữa tiệc bằng rắn độc.

Igroth khẽ nghiêng đầu. (“Một con người?”)

Ngay khi Thar’Ragon định đứng dậy, toàn thân hắn hóa đá – ánh sáng từ Kael như cắt ngang mọi khả năng vận động.

> “Các vị, ta đến đây không để xin ý kiến. Chỉ để tuyên bố.”

> “Thế giới... đang đến lúc bị hủy diệt. Và ta cần từng vị để hoàn tất nghi thức.”

---

Lioren bước qua những con phố lộng lẫy, kẻ đi người lại, tiếng rao hàng, tiếng cầu nguyện vọng ra từ khắp giáo đường.

Thành trì này – Avela – từng là một ngôi làng, giờ đã trở thành trung tâm văn hóa và tín ngưỡng của cả lục địa.

> (“Mình đã ngủ... 500 năm rồi.”)

Ánh mắt cậu dừng lại ở một giáo đường dát vàng, nơi âm thanh bên trong khác biệt hẳn – lạnh lùng và u ám.

Lioren lại gần – bóng mình hòa vào bóng tường, lắng nghe...

Người hầu hớt hải chạy đến:

> “Thưa ngài, còn của cải ngài mang theo…”

AveNolavel lạnh lùng:

> “Đưa cho bọn chúng? Để chúng mua thêm xác trẻ con về hiến tế à?”

> “Đốt đi. Hoặc ném xuống sông.”

Lửa cháy. Tiếng khóc trẻ em vẳng lại như vọng từ dưới giếng sâu.

Cỗ xe ngựa của AveNolavel lăn bánh rời khỏi giáo đường, để lại Lioren đứng bất động trước cánh cổng đá chạm khắc hình một kẻ không mắt bị trói trên thánh giá.

"Một cảm giác quen thuộc"