Sự Trở Lại

Hầm Mỏ Bỏ Hoang Ở Ngoại Vi Avela

Bầu không khí trong hầm mỏ dày đặc mùi ẩm mốc, tro than, và thứ gì đó nồng nặc hơn – mùi thịt người thối rữa.

Ánh đuốc lập lòe hắt lên những vệt máu khô và vết dao cũ trên vách đá, để lộ một nhóm năm, sáu gã đàn ông rách rưới, mắt thâm quầng vì đói và mỏi mệt.

> “Thủ lĩnh… chúng ta ở cái chỗ khốn này đã một tháng rồi đấy.” – Một kẻ trẻ tuổi lên tiếng, tay gãi đống mụn nước loét trên cổ.

> “Cái hầm mỏ này đào nát cả tháng, đến đá cũng chẳng còn...”

Thủ lĩnh – một gã đàn ông lực lưỡng, mặt sẹo chằng chịt như bị chó cào, quay phắt lại, mắt lồi ra vì giận:

> “Sống được tới giờ là nhờ ai, hả? Tao không quẳng mày ra ngoài làm mồi cho chó hoang là phúc đức rồi.”

> “Rồi rồi…” – kẻ kia co đầu rụt cổ.

Có tiếng thét nhẹ, như tiếng mèo hấp hối.

> “À, đúng rồi…” – Một gã liếm môi. “Con hàng đó sao rồi?”

> “Con điếm á? Hỏng rồi.” – Thủ lĩnh khịt mũi. “Chắc tao chơi quá tay. Ruột gan nó không cử động nữa.”

> “Phí thế. Cái loại như nó, phải tiết kiệm mà dùng…”

> “Tiết kiệm cái con mẹ mày, thiếu gì gái ngoài kia. Lúc về sẽ bắt thêm.”

Từ trong bóng tối vọng ra một giọng thì thào, yếu ớt đến mức gần như đã chết:

> “Làm… ơn… tiếp tục với em…”

Một gã cầm đuốc bước lại, rọi sáng một cơ thể nữ trần truồng, gục gãy, bị trói vào cột đá bằng dây xích hoen gỉ. Cô không còn là người – mà là thứ gì đó bị nghiền nát. Da rách từng mảng, vết bỏng, móng tay gãy sát thịt, miệng sưng vù và không còn nguyên vẹn.

> “Nát rồi. Phải đổi sớm thôi.” – Hắn cười khùng khục.

> “Chúng mày đào tiếp đi.” – Thủ lĩnh ra lệnh, liếm mép. “Tao xử lý con điếm này.”

---

Âm thanh kim loại va đá vang vọng khắp hầm mỏ. Mồ hôi, máu, và cả nước tiểu thấm xuống đất lạnh.

> “Hy vọng moi ra được tí quặng. Bằng không thì chết đói mẹ nó rồi…” – Một tên thở dốc.

Đúng lúc đó, một tiếng gọi vọng lên:

> “Ê! Lại đây! Nhìn này!”

Bọn chúng túa lại, soi đuốc. Một hang động nhỏ hiện ra sau lớp đá mục – bên trong ánh lên sắc bạc kỳ lạ.

> “Quặng… Quặng Miriter!” – Một kẻ thốt lên. “Loại quặng hình thành từ ma lực tụ đọng, cực kỳ hiếm...”

> “Cả cái vách kia… đầy ắp luôn.” – Một kẻ khác rít lên.

Ánh mắt của bọn chúng rực đỏ như chó đói nhìn thấy xác chết.

> “Chúng mày biết cái này trị giá bao nhiêu không?” – Thủ lĩnh thì thầm, mắt không chớp. “Cả đời không cần phải ăn xin, không cần phải hít phân người khác nữa…”

> “Đào thôi! Đào thôi!!”

> “Khoan.” – Thủ lĩnh giơ tay. “Cứ đi sâu vào nữa đã. Có khi còn có mấy cái xác rồng hay ma vật – bán được gấp trăm lần.”

---

Càng đi sâu, ánh sáng càng bị bẻ cong – và không khí trở nên đặc quánh, như thể họ đang lội trong máu đông.

Rồi họ dừng lại.

Một khối quặng Miriter khổng lồ chắn ngang lối, to bằng một cỗ xe ngựa. Nhưng thứ khiến tất cả nghẹn họng… là bên trong nó.

> “Thủ lĩnh… Nhìn kìa…”

Giữa lớp quặng trong suốt ánh tím, có một cơ thể người.

Hoàn toàn trần truồng, bất động.

Da trắng như bột xương, tóc dài chảy như nước mực đen. Không hề có dấu hiệu phân hủy, nhưng cũng không có sự sống.

> “Là người thật đấy à?” – Một gã run giọng. “Sao không chết?”

> “Là… một loại phong ấn?” – Một kẻ rành ma thuật thì thầm.

Thủ lĩnh nhìn chằm chằm vào kẻ bên trong lớp quặng – kẻ ấy… đang mỉm cười.

> “Tao thấy nó… cười…” – một tên thở dốc.

> “Đừng có nói điên. Mày bị mấy câu chuyện ma nhồi não rồi…”

> “Không… em thề là—”

> RẮC!!!

Một tiếng nứt vang lên. Không ai đụng vào. Không có ai chạm vào.

Lớp quặng tự động nứt ra, từng mảnh vỡ rơi xuống mặt đất như vỏ trứng.

Rồi máu bắt đầu chảy ngược – từ những vết thương khô của đám đạo tặc, từ miệng, mắt, và tai chúng – tụ lại quanh khối quặng như một nghi lễ máu chưa được đặt tên.

Một tên hét lên. Nhưng không kịp.

Ánh sáng tím lóe lên từ đôi mắt trống rỗng bên trong khối đá.

Một người đàn ông khỏa thân đứng trơ trọi giữa khối quặng Miriter vỡ nát, ánh sáng nhạt từ những mảnh đá rơi xung quanh tạo thành một quầng sáng u ám bao quanh thân thể hắn. Da hắn trắng đến gần như phát sáng, không một vết sẹo, không một nếp nhăn – như thể vừa được sinh ra từ chính lòng đất mục ruỗng.

Cả bọn đạo tặc chết lặng. Sự im lặng ấy không phải vì tôn kính – mà vì sự bất động bản năng của kẻ săn mồi khi phát hiện ra con mãnh thú đang mở mắt.

Một tên bước tới, vung tay khoác vai người đàn ông:

> "Ê, anh bạn à… tôi không biết anh là ai, nhưng xuất hiện giữa đám bọn tôi mà trần truồng thế này thì hơi nổi bật quá rồi đấy. Thế nên là… chết đi."

Hắn kề dao vào cổ người đàn ông – và rạch một đường gọn ghẽ.

Máu tuôn ra như suối – nhưng không từ người đàn ông đó.

Mà từ hắn ta.

Tên đó ngã vật ra đất, cổ họng bị rạch, đôi mắt vẫn mở trừng, hoảng loạn không hiểu điều gì đã xảy ra. Trong khoảnh khắc cuối cùng, hắn nhìn thấy lưỡi dao nằm trong tay mình… nhưng vết cắt lại nằm trên chính cổ hắn.

> “Không… không thể nào…”

Hắn chết mà không biết mình đã chết vì điều gì.

Những tên còn lại hoảng loạn, lùi lại.

> "Tất cả! Lập đội hình! Phòng thủ!" – Thủ lĩnh hét lên.

Bốn người tạo thế phòng thủ, máu chảy ngược từ bắp tay vì tay run không ngừng siết vũ khí.

Thủ lĩnh rống lên:

> "Mày… mày là thứ quái gì?!"

Người đàn ông ngẩng đầu lên, đôi mắt không có tròng đen – chỉ là một màu xám tro như bầu trời chết.

> “Lioren.”

Một cái tên đơn độc vang vọng trong không gian đặc quánh máu.

> "Tấn công!" – Thủ lĩnh hét.

Cả bốn cùng xông vào – nhanh như những con chó đói lao vào con mồi.

Một mũi thương đâm vào tim Lioren. Một thanh kiếm chém ngang cổ hắn. Một lưỡi dao bổ xuống từ phía sau, chia đôi lưng hắn. Một gã nhảy lên cao, cắt đứt đầu hắn.

Máu văng khắp hang động.

Nhưng…

Chính bọn chúng gục ngã.

Người đâm ngã xuống với một lỗ thủng to bằng nắm tay giữa ngực. Người chém bị đứt đôi từ bụng lên đến cằm. Người bổ dao bị chia thành nhiều khúc. Và kẻ cắt đầu… thì đầu hắn mới là thứ lăn trên nền đá.

Lioren vẫn đứng đó. Không hề nhúc nhích. Không có máu. Không có vết thương. Không có cảm xúc.

Chỉ có sự im lặng – im lặng đến đè bẹp cả linh hồn.

Một lúc sau, hắn nhìn quanh hang động – ánh mắt vẫn đục như bầu trời không còn thần linh.

> “Hình như… ta đã ngủ quá lâu rồi.”

Những mảnh quặng Miriter bắt đầu phát sáng.

Từ khắp hang động, ánh sáng tím u uẩn tỏa ra – rồi tụ lại quanh thân thể hắn. Giống như hàng triệu con côn trùng ánh sáng đang tìm về tổ.

Từng ánh sáng nhỏ đan lại thành vải.

Một bộ y phục màu đen tuyền hình thành, ôm sát cơ thể hắn – không may, không khâu, không lụa, mà là ma lực cô đọng thành hình.

Mái tóc hắn rút ngắn lại, đổi từ màu trắng tro sang một màu đen sẫm như tro tàn mới cháy. Cơ bắp không nở ra – nhưng cơ thể tỏa ra một thứ gì đó khiến không ai dám nhìn lâu.