> “Xương là xiềng xích, máu là bùn nhơ, nỗi đau là con đường dẫn tới Thánh Nhục.”
– Lời mở đầu trong Cổ Kinh Xoắn Lưỡi, bản chép tay bằng da người nữ bị nướng sống trong nghi lễ “Sự Thanh Khiết Rên Rỉ”.
---
Khởi Nguyên Trong Xác Thịt
Trước cả khi Đấng Xoay Đầu mở con mắt thứ ba và lật ngược vòng tuần hoàn, trước cả khi các Trụ Máu mọc lên giữa lòng thánh điện mục ruỗng, có một tên – hoặc đúng hơn, một linh hồn xiềng xích trong xác thịt – tên là Seravion.
Hắn không cao quý, không được sinh ra trong máu của linh thánh, không có hào quang truyền thừa. Hắn là một tu sĩ thấp hèn, hằng ngày lau máu của kẻ hành xác khỏi tường nguyện cầu, hít mùi thịt cháy khét mà không dám nhăn mặt.
Nhưng vào một đêm mà trăng mọc ngược và cây nến chính giữa nhà nguyện tắt đi ba lần, hắn nghe thấy một tiếng nói cất lên từ bên trong máu mình.
> “Ngươi là thân thể. Ta là sự đói khát. Hãy làm cho ta sạch... bằng cách phá hủy mọi thứ ngươi sở hữu.”
Seravion quỳ xuống trong bùn, gào thét. Nhưng tiếng nói không rời đi. Nó trở nên ngọt ngào hơn mỗi lần hắn đau đớn.
---
Ba Mươi Ba Đêm Thanh Tẩy
Đêm Thứ Nhất – Phá Hủy Dòng Dõi
> Hắn đập gãy từng đốt ngón tay bằng búa lễ, tin rằng mỗi đốt là nơi lưu giữ lời nguyền thừa kế của tổ tiên phạm tội.
Đêm Thứ Bảy – Lột Xác Mạng Lưng
> Hắn móc toàn bộ da lưng bằng móc câu máu, rồi treo nó lên cây giá như áo lễ, để thần linh có thể “đọc kinh từ vết sẹo”.
Đêm Thứ Mười Bốn – Lời Của Bóng Tối
> Hắn nấu rượu thánh cho đến khi bốc khói, rồi đổ vào mắt mình. Mù lòa, hắn vẽ chữ “Cứu Rỗi” lên tường bằng máu mắt, đọc ngược.
Đêm Thứ Hai Mươi Ba – Lưỡi Gãy của Thần
> Hắn cắt lưỡi và thay bằng một đoạn xương kền kền, rồi cắn đứt môi dưới để không bao giờ nói lời dối trá nữa.
Đêm Thứ Ba Mươi Ba – Cội Nguồn Không Hình
> Hắn gỡ từng khúc xương khỏi thân thể, nhai nát nó trong miệng, trộn với máu và đất sét thánh, tạo thành Trụ Xương Thanh Tẩy – một cột trụ chạm khắc các câu kinh bằng thịt thối.
Khi trụ hoàn tất, hắn chỉ còn là khối thịt mềm run rẩy, treo bằng gân khô trên cây cột. Trong khoảnh khắc đó, hắn nở nụ cười đầu tiên trong suốt đời mình.
---
Hắc Quang Và Biến Thể
Kẻ sống sót duy nhất trong đêm đó – một người canh nhà nguyện – thuật lại rằng khi ánh dương đầu tiên ló rạng, một cột sáng đen từ trời giáng xuống, đốt cháy mọi tế bào còn thở trong người Seravion.
Không có tiếng thét. Không có cầu cứu. Chỉ có một chuỗi rên rỉ kỳ dị, vọng từ từng lỗ máu bị mở.
Từ đống tro rỉ đỏ bò ra một hình dạng không thể gọi tên:
Không xương, không mắt, không lưỡi.
Một vầng hào quang mờ trôi quanh nó, hình thành từ những tiếng rên gom lại từ hàng trăm đêm hành xác.
> “Ta đã thấy ánh sáng… trong lòng của bóng tối.”
– Lời cuối cùng của Seravion, ghi bởi người sống sót – kẻ về sau tự thiêu để “được nghe lại âm ấy lần nữa”.
---
Từ sau ngày đó, Giáo Hội Huyết Thể hình thành.
Họ tin rằng linh hồn chỉ đạt được sự thanh sạch tuyệt đối khi không còn bất kỳ nơi nào để ẩn náu. Và chỉ qua đau đớn cực độ, thể xác mới bị ép phải rụng bỏ linh hồn như quả chín nứt vỏ.
Một số quy tắc của giáo hội:
Mỗi tu sĩ mới phải gỡ ít nhất một đốt xương sống của chính mình, khắc tên thần lên đó bằng kim xương, và gắn vào Trụ Xương Lời Thề ở giáo đô.
Giáo sĩ cấp cao phải dệt áo lễ từ ruột non đã ướp tro, biểu tượng của việc "bọc tâm bằng sự thối rữa".
Trẻ mồ côi được chọn làm vật chứa kế thừa phải bị lột tai, để “không bị nghe thấy tiếng thì thầm của xác thịt”.
---
Huyền Tích và Lời Xoắn
Một nhóm tín đồ cực đoan – Những Kẻ Được Đâm Thánh – tin rằng Seravion không chết. Hắn đang ngủ dưới ngọn núi máu, đợi ngày tái hiện trong “Thân Thể Sạch Tuyệt Đối” – một người không có nhân dạng, không tên, không ký ức.
Họ đi khắp nơi tìm kiếm trẻ sơ sinh dị dạng, gọi là “Đốm Nhục Thứ Mười Bốn”, để xem có linh hồn Seravion trú ngụ không.
---
Những Lời Xăm Của Máu
> “Muốn chạm vào thần linh, ngươi phải cắt bỏ từng phần nhân dạng.”
“Muốn được cứu rỗi, ngươi phải biết cách rỉ máu theo hình ngôi sao ngược.”
“Chỉ kẻ không còn hình dạng mới được nhìn thấy chân lý.”
Những câu này được xăm bằng máu của kẻ thối rữa, ngược chữ, lên trán và ngực của các giáo sĩ, để khi họ treo mình ngược giữa nhà nguyện, nhìn vào gương máu, sẽ đọc được lời dạy đúng chiều.
---
Hồi Cuối: Thanh Tẩy Vĩnh Cửu
Không ai biết Seravion còn sống không.
Nhưng cứ mỗi lễ Ngón, hàng ngàn tín đồ tụ họp dưới Trụ Xương Thanh Tẩy, hát lên bằng cổ họng cắt nửa, cầu rằng một ngày kia sẽ được rỉ máu đến độ trở thành ánh sáng.
---
Giáo hoàng Larian bước một mình qua hành lang đen, nơi ánh sáng không thể len vào, nơi trần nhà được chạm khắc bằng móng tay người chết và vách tường được quấn bằng dây gân linh mục phản thánh.
Hắn dừng lại trước cánh cửa xương, chạm tay vào ổ khóa được tạo từ xương chậu một đứa trẻ chưa được rửa tội. Cửa mở ra với tiếng thét nhỏ – không phải từ bản lề, mà từ những linh hồn bị giam trong gỗ.
Thư viện Cấm Giới.
Larian cởi bỏ găng tay. Dưới lớp vải là một bàn tay không còn da, chỉ có cơ bắp đỏ au và những đốt xương cử động lộ thiên, run rẩy như đang cầu nguyện.
Hắn chạm tay lên một cuốn sách được bọc bằng da cổ và khâu viền bằng chỉ lấy từ tóc trẻ sơ sinh bị thiêu.
Trên bìa sách, chỉ có một dòng chữ:
> “Ca Khúc Của Đứa Trẻ Không-Được-Thừa-Nhận”
Tác giả:“Lioren”– máu hắn viết, và máu hắn sẽ gọi dậy nó lần nữa.
Larian khẽ đọc, môi lẩm nhẩm bằng tiếng cổ:
> “Khi thế giới ca tụng ánh sáng, ta chỉ thấy lửa thiêu ruột gan.
Khi họ nói về Thần, ta chỉ thấy những bộ hài nhi thối rữa bên bệ thờ.
Khi họ gọi ta là hy vọng… ta biết mình là vết nứt của Chân Lý.”
Hắn lật từng trang – máu thấm qua da tay, như thể cuốn sách vẫn còn sống.
Mỗi chương là một mê cung của rên rỉ, là nhật ký máu me của một đứa trẻ sinh ra để bị giết, nhưng sống dai như rễ cây mọc trong xác người.