Giáo hội

Căn phòng được dát vàng và khảm ngọc. Trong ánh sáng mờ ảo của buổi chiều tà, tiếng rên rỉ yếu ớt vang lên từ chiếc giường phủ rèm tím.

Jeca, một cô gái tộc thỏ, ngã khuỵu xuống, thở hổn hển, thân thể kiệt sức.

Hoàng tử AveNolavel khoanh tay đứng bên giường, ánh mắt lạnh lẽo

> "Thật thất vọng. Nếu ngươi không thể làm ta hài lòng… thì cả tộc của ngươi cũng sẽ phải gánh chịu hậu quả."

Câu nói ấy không còn là đe dọa – mà là bản án. Hắn dùng chân đẩy nhẹ Jeca xuống đất, như gạt đi một món đồ đã hỏng.

Lúc đó, một người đàn ông lớn tuổi, mái tóc bạc, bước vào – là Neva, cận thần trung thành của hoàng gia.

> "Thần… không thể nhắm mắt làm ngơ với cách đối xử như vậy đối với á nhân – đặc biệt là tộc thỏ."

AveNolavel nhún vai, không chút bận tâm.

> "Chuyện đó là vì lợi ích của họ. Nếu ta không để mắt tới, ngươi nghĩ chúng sẽ sống sót nổi dưới áp lực từ quý tộc sao?"

Neva nghiêng đầu, mắt lộ vẻ chán ghét.

> "Nếu vậy… thần mong ngài có thể ‘để mắt’ bớt đi."

> "Ha… Ngươi cũng có thể xin một con cho riêng mình mà. Biết đâu lại vui vẻ hơn." – AveNolavel cười nhạt.

Neva nín lặng. Không khí giữa hai người căng như dây đàn.

---

Cả hai rời khỏi phòng, cùng bước trên hành lang dài dẫn ra điện chính. Lính canh cúi đầu chào, tránh ánh mắt của hoàng tử.

> "Bệ hạ có lời cho ngài. Ngài sẽ tới giáo hội." – Neva mở lời.

> "Giáo hội? Lại là mấy kẻ khoác áo thánh đó sao?"

> "Vì… Anh hùng Mirisu đã chết."

AveNolavel dừng bước. Cơ mặt hắn co giật nhẹ.

> "Mirisu… chết rồi?"

Lặng thinh vài giây, hắn siết nhẹ nắm tay.

> "Ta không nghĩ hắn sẽ ngã xuống dễ vậy… Nhưng nếu là sự thật, giáo hội và quý tộc sẽ lợi dụng khoảng trống quyền lực này."

> "Bệ hạ yêu cầu ngài đi trước, tiếp xúc với giáo hội và sau đó là hai gia tộc lớn – Deon và Layie."

> "Phiền phức thật đấy… Ta muốn xử lý quý tộc thôi, chứ giáo hội… luôn là lũ biết đạo đức hơn quyền lực."

---

Tại cổng chính lâu đài, xe ngựa đã sẵn sàng, chở theo của cải và tùy tùng.

AveNolavel leo lên xe, tay vén rèm lần cuối nhìn về cung điện.

> "Ta đi đây, Neva."

> "Ngài đi cẩn thận."

---

[Thánh điện Quang Minh – Trung tâm giáo hội tối cao]

Những cây cột đá trắng ngà vươn lên như xương sống của một con thú khổng lồ đã chết. Ánh sáng nhuốm vàng từ các ô kính màu rơi xuống nền đá lạnh, nhưng không hề mang lại hơi ấm – mà chỉ khiến mọi thứ thêm phần giả tạo. Trong cái mùi nhang cháy nồng và mùi máu khô bị che giấu sau lớp dầu thơm, không khí như đông cứng lại.

Tiếng bước chân vang dội khi AveNolavel bước vào, bộ áo choàng đen viền đỏ lướt trên mặt sàn như vệt máu.

Tại cuối đại điện, Giáo hoàng Larian – một lão già gầy gò với đôi mắt trũng sâu và làn da như giấy da người – ngồi trên ngai bạc được khảm xương trẻ sơ sinh, đầu đội vương miện ánh kim và cổ đeo dây chuyền làm từ răng sữa.

Đằng sau lão là bốn Hồng Y giáo sĩ, mỗi người đều che kín mặt bằng mặt nạ sứ trắng, nhưng mùi cơ thể của họ lại lộ rõ: thú tính, xác thịt, và sự dâm loạn được kìm nén bằng lớp áo choàng thánh hóa.

---

Larian (Giáo hoàng), giọng đều như lời kinh cầu cho một nghi lễ hiến tế:

> “Hoàng tử Avela… Cuối cùng cũng chịu xuất hiện. Dù muộn, nhưng vẫn còn kịp để quỳ gối trước Thánh Ý.”

AveNolavel không cúi đầu. Không quỳ.

Hắn chỉ nhìn thẳng vào Larian như nhìn một cái xác biết nói.

---

AveNolavel:

> “Ta không đến để quỳ. Ta đến để nói… rằng ánh sáng của các ngươi đã tắt.”

Không khí trầm xuống. Một Hồng Y giáo sĩ bên phải run lên như thể sắp lên cơn nghiện.

---

Larian:

> “Anh hùng Mirisu là người được Thần chọn. Cái chết của ngài ấy… không thể là lỗi của giáo hội.”

AveNolavel bật cười nhẹ, nhưng trong mắt không có lấy một tia cười.

---

AveNolavel:

> “Thần? Đừng lôi cái tên ấy ra để che đậy thất bại. Các ngươi đưa hắn tới chiến trường, nhồi nhét thứ ánh sáng giả tạo vào đầu hắn, và cuối cùng, hắn chết như một con chó hoang.”

Một Hồng Y giáo sĩ bật dậy, giọng run rẩy như bị xúc phạm cá nhân:

Hồng Y:

> “Ngươi xúc phạm Thần. Ngươi sẽ bị thiêu cùng lũ dị giáo!”

AveNolavel không đáp. Hắn liếc sang cánh cửa gỗ nhỏ gần ngai thờ, nơi có tiếng nấc khẽ – từ một đứa trẻ bị cột tay treo ngược, máu nhỏ xuống thành vũng.

---

AveNolavel:

> “Nếu đó là cách Thần dạy các ngươi cứu rỗi… thì ta chọn địa ngục.”

---

Larian (giọng vẫn đều như cũ):

> “Ngươi có vẻ không hiểu. Mirisu là công cụ, không phải người. Cái chết của hắn… chỉ là bước đầu cho kẻ kế vị.”

AveNolavel siết tay, nhưng vẫn giữ giọng bình thản:

---

AveNolavel:

> “Nếu các ngươi dám động vào Tia, ta sẽ cho tất cả đền thờ trên Avela cháy rụi thành tro.”

---

Larian (cười khẽ):

> “Đáng tiếc. Cô ấy… đã là vật chứa rồi.”

---

Một giáo sĩ nhỏ con bên cạnh hắn cười ré lên. Tay gã run run nâng lên một lọ thủy tinh đựng máu, trong đó phù văn đỏ nhạt đang trôi lững lờ – như linh hồn bị xé nhỏ.

---

AveNolavel lùi lại nửa bước. Gương mặt hắn lạnh đi hẳn.

---

Larian (vẫn bình thản):

> “Chúng ta đã chuẩn bị… cho kỷ nguyên mới. Kẻ mang dấu ấn không cần sinh ra. Chúng ta… tạo ra chúng.”

---

Phía xa, tiếng trẻ con la hét vang vọng từ hầm dưới thánh điện – nơi mà dân chúng gọi là “Khu Thánh Tẩy”, nhưng thật chất là lò sinh dị vật. Nơi đó, giáo hội nuôi hàng trăm đứa trẻ bị xé rách, hàn vá, cắt ghép – tất cả chỉ để nuôi dưỡng một anh hùng không có nhân tính, chỉ biết nghe lệnh.

---

AveNolavel xoay người, không nói thêm. Hắn bước đi chậm rãi, nhưng vai hắn đã siết lại – như thể đang kiềm chế thứ gì đó muốn nổ tung.

---

Người hầu hớt hải chạy đến:

> “Thưa ngài, còn của cải ngài mang theo…”

AveNolavel lạnh lùng:

> “Đưa cho bọn chúng? Để chúng mua thêm xác trẻ con về hiến tế à?”

> “Đốt đi. Hoặc ném xuống sông.”

---

Phía sau hắn, những ô kính màu rực rỡ ánh nắng bắt đầu chuyển sang sắc đỏ nhợt nhạt – như thể máu thấm vào linh hồn của ánh sáng.