Tiếng bước chân. Tiếng gào thét. Tiếng máu nhỏ giọt không dứt.
Sary bỏ chạy giữa màn đêm đặc quánh như dầu. Không khí như bị đông đặc lại. Phía sau cậu là tiếng cười — không, là tiếng gặm nhấm, như thể một con thú đang nhai từng phần xác thịt tươi.
> “Ngươi sẽ sống. Sống cho đến khi sinh ra nó. Rồi sau đó… ta sẽ ăn từng phần cơ thể của nó ngay trước mặt ngươi.”
Rẹt... rẹt...
Giấc mơ nhiễu loạn như bị xé rách bởi một thế lực nào đó. Trước mắt cậu là một khuôn mặt giống hệt mình — nhưng đôi mắt không có lòng trắng, chỉ là bóng tối thuần khiết.
Sary bật dậy, thở gấp, mồ hôi chảy dài từ trán xuống cổ. Tay cậu run nhẹ. Căn phòng im lặng đến đáng sợ.
> “Chỉ là ác mộng… Mình vẫn còn sống…”
Cạnh giường, có một ly nước và một viên thuốc trắng nhỏ. Một tờ giấy gấp gọn được đặt kèm theo.
> “Thuốc giảm mệt mỏi – người hầu”.
Không do dự, Sary uống luôn cả viên thuốc và nước, để mặc vị đắng lan khắp cổ họng.
> “Có vẻ mình đã bất tỉnh ở nơi nào đó. Nếu đã trở lại lâu đài thì… chắc là anh hùng đã chết rồi.”
Cậu đứng dậy, khoác bộ đồ đen quen thuộc – áo choàng dài, cổ tay áo có thêu chỉ bạc.
---
Hành Lang Lâu Đài
Sary đi qua các ma binh.
Một số người né mặt. Một số cúi đầu vội vã. Không ai dám nhìn thẳng vào cậu.
> “Gì vậy nhỉ? Trên mặt mình có dính gì sao?”
Cậu bước tiếp, đi qua một nhóm Succubus. Khi thấy cậu, một cô vội đỏ mặt, quay đi. Hai người còn lại thậm chí lấy tay che miệng.
> “Tin đồn mình đáng sợ đến vậy sao? Hay do cách ăn mặc…?”
Không khí xung quanh cậu trở nên kỳ lạ. Lạnh lẽo mà căng thẳng.
---
Phòng Họp Ma Vương
Cánh cửa phòng họp mở ra.
9 đội trưởng đã ngồi quanh bàn đá đen, ánh mắt đồng loạt hướng về Sary khi cậu bước vào.
Ma Vương – ngồi ở vị trí cao nhất – mỉm cười, giọng trầm ấm nhưng có gì đó ẩn ý:
> “Bất ngờ thật đấy. Ta cứ nghĩ cậu không thích họp nên không gọi. Nhưng đã đến rồi thì… mời ngồi.”
Sary cúi nhẹ đầu, đi qua những đội trưởng khác. Mỗi ánh mắt nhìn cậu là một tổ hợp giữa tôn kính… và sợ hãi.
Cậu không để ý. Chỉ lặng lẽ ngồi vào ghế mình.
Ma Vương gật đầu:
> “Vì đội trưởng Đội 1 đã tham gia, chúng ta bắt đầu lại từ đầu.”
> “Nhờ công sức của các đội trưởng, lũ quái vật quanh lãnh thổ đã bị tiêu diệt, binh lính cũng được huấn luyện thêm. Tình hình ổn định.”
> “Và… như mọi người đã biết, Anh hùng Mirisu đã chết.”
Sary thoáng khựng lại.
> “Quả nhiên… tên đó chết rồi. Có lẽ Ma Vương đã cứu mình.”
Ma Vương tiếp tục:
> “Giờ ta tuyên bố: từ hôm nay, đội trưởng đội 1 – Sary – sẽ trở thành Ma Vương tạm quyền trong thời gian ta rời đi.”
> “Hãy lãnh đạo thay ta. Ta tin tưởng cậu.”
> (Chết tiệt... Mình quên mất vụ đó! Ông ta nói là sẽ rời đi tạm thời… mà mình lại quên hoàn toàn!)
---
Phòng làm việc của Ma Vương
Ma Vương đã biến mất. Sary ngồi một mình trong căn phòng làm việc lớn nhất lâu đài. Trước mặt cậu là một chồng giấy cao đến đầu gối.
Trên mỗi tờ: yêu cầu từ binh lính, người dân, các đội trưởng, và cả... khiếu nại cá nhân.
Sary nhìn chúng trong im lặng.
> “Mình… phải xử lý hết chỗ này sao?”
1 tiếng trôi qua.
Cậu dựa lưng vào ghế, mặt tái nhợt, tóc rối, đôi mắt thâm quầng.
> “Mới một tiếng… mà mình đã kiệt sức…”
Cậu quay lại nhìn chồng giấy.
Nó cao gấp đôi lúc nãy.
> “CÁI GÌ?! MA VƯƠNG… NGƯƠI LÀ ĐỒ KHỐN!!”
---
Ở thành trì Avela
Trong đại điện dát vàng của cung điện, ánh nắng cuối ngày chiếu qua khung cửa kính, vỡ thành vô số vệt đỏ như máu. Giữa không gian lặng như tờ, một tiếng vỡ chát chúa vang lên.
Choang!!
Một chiếc cốc vàng rơi xuống nền đá trắng, vỡ tan.
Vua Anveo – kẻ trị vì tối cao của Avela – gầm lên, ánh mắt rực lửa.
> “Ngươi nói cái gì?!”
Phía dưới, một binh lính run rẩy quỳ một gối, đầu cúi thấp đến mức gần chạm sàn.
> “Thưa… thưa bệ hạ… Anh Hùng Mirisu… đã chết.”
Không gian lặng như tờ.
Vua Anveo siết chặt tay vịn ngai vàng, vết nhăn nơi trán hằn sâu như muốn rạch vỡ da thịt.
> (Ta đã nghi ngờ… từ 5 ngày trước khi mất liên lạc. Nhưng không ngờ… thực sự đã chết.)
Ông trầm giọng, nhưng ánh mắt sắc như dao:
> “Các ngươi… có tìm thấy gì ở hiện trường không?”
> “Dạ, thưa bệ hạ. Chúng tôi đã thu thập được ba thứ: Thánh Kiếm, một bàn tay nam giới, và một bàn chân nữ giới.”
Đôi mắt Anveo nheo lại. Trong đầu ông nhanh chóng tái hiện lại tổ đội Anh Hùng.
> (Thánh Kiếm… Bàn tay nam – có thể là của Mirisu hoặc Berry. Bàn chân nữ – là của Hana hoặc Yela… Nhưng còn người thứ tư?)
> “Tổ đội của Anh Hùng có 4 người. Sao chỉ có 3 phần thi thể?!”
Binh lính toát mồ hôi:
> “Chúng thần đã lục soát kỹ khu vực chiến đấu, nhưng chỉ tìm được 3 thứ đó…”
Không khí ngột ngạt trùm lên cả căn phòng.
> “Đủ rồi. Lui ra hết đi.”
Đám hạ thần và binh lính cúi đầu, vội vã rút lui khỏi đại điện, để lại Anveo một mình ngồi trên ngai.
Giữa không gian im ắng, Vua Anveo cười khẩy đầy cay độc, rồi gầm lên như sấm:
> “Một lũ thất bại. Ta đã tin tưởng, đã trao mọi hy vọng… để rồi nhận lại được cái gì?”
> “Anh Hùng?! Ánh sáng thiên?! Một lũ tầm thường khoác lên mình áo choàng thần thánh!”
Ông nắm chặt tay đến bật máu, rồi thở dài, cố trấn tĩnh lại.
Một lúc sau, ông quay đầu ra phía hành lang, giọng trầm đục:
> “Người đâu!”
Một binh sĩ bước nhanh vào, cúi đầu.
> “Có thần!”
> “Chuẩn bị xe ngựa. Và báo cho thái tử, nói nó chuẩn bị tài sản di chuyển. Nhanh lên.”
> “Tuân lệnh!”
---
Anveo lặng người, ánh mắt nhìn lên vòm trần cao dát bạc.
> (Nếu ánh sáng đã tắt… thì bóng tối sẽ tràn về. Giáo hội sẽ tận dụng sự hỗn loạn này. Quý tộc sẽ bắt đầu chia bè kéo cánh.)
> (Không, ta phải đi trước. Ta phải giành thế chủ động trước khi cả vương quốc trở thành chiến trường giữa tín ngưỡng và quyền lực.)