Kiểm soát III

Căn phòng vẫn vậy – ánh sáng mờ ảo, những bức tường đá lạnh lẽo, và không gian dường như cố tình nuốt chửng mọi thanh âm. Nhưng Hana không còn sợ nữa. Cô không còn nằm co ro nơi góc giường như những ngày đầu. Cô ngồi thẳng, gọn gàng, mái tóc được chải lại cẩn thận, tay nhẹ đặt lên bụng – như thể bảo vệ một điều gì đó thiêng liêng.

Nỗi sợ đã chết từ lâu.

Lý trí cũng đã tan rã.

Thứ duy nhất còn lại trong Hana… là chức năng.

Một buổi sáng, cánh cửa mở ra. Không phải lính gác, không phải ma binh. Là Saryx.

Không như mọi lần – lần này hắn ngồi xuống trước mặt cô. Không còn uy áp, không lời đe dọa. Chỉ có một ánh mắt — phẳng lặng như mặt hồ trước giông tố.

Hana cúi đầu, không chờ mệnh lệnh.

> “Thưa ngài… tôi đã suy nghĩ kỹ.”

“Đứa trẻ này… thuộc về ngài. Và nếu đó là lý do tôi được sinh ra – tôi xin chấp nhận.”

Không giọng run.

Không nước mắt.

Không miễn cưỡng.

Chỉ là lời thề của một kẻ đã không còn đường lui.

Saryx không nói gì. Hắn chỉ nhìn cô một lúc lâu, rồi đứng dậy, quay lưng bước đi. Khi hắn đến ngưỡng cửa, một câu nói nhẹ như hơi thở vọng lại:

> “Tốt. Cuối cùng ngươi cũng hiểu vị trí của mình.”

Từ hôm đó, Hana bắt đầu tự dọn phòng, tự chăm sóc sức khỏe, tự phục tùng chế độ ăn uống. Mỗi sáng, cô ngồi chờ trước cửa – như một con thú đã được thuần hóa hoàn hảo. Cô không hỏi về tương lai. Không nhắc đến quá khứ.

Đứa trẻ trong bụng là bằng chứng sống duy nhất cho sự tồn tại của cô.

Và cô phải giữ nó — không phải vì yêu thương, không vì nghĩa vụ.

Chỉ bởi vì đó là thứ duy nhất khiến Saryx giữ cô lại trên cõi đời này.

Nếu được sống là một đặc ân,

Thì phục tùng – là giá phải trả.

---

Tối hôm đó.

Cánh cửa mở tung.

Không phải hắn.

Chỉ là một ma binh – khuôn mặt tái xám phủ lớp khói và bụi, dáng đi thất thần như thể chính kẻ ấy cũng đang run rẩy vì quyết định của mình.

Hana ngẩng lên, ánh mắt không có ánh sáng – chỉ một màu rỗng như mặt nước tĩnh lặng.

Ma binh bước tới, khom người như sợ ai đang quan sát, tay lén lút rút ra một viên thuốc nhỏ, đặt vào tay cô.

> “Tôi đến để giải cứu cô.”

“Tôi… không thể chịu nổi khi thấy cô trở thành như thế này.”

Hắn không dám chạm vào mắt cô, như thể ánh mắt ấy là bằng chứng của tội lỗi hắn không thể gột rửa. Bên dưới chân hắn, một pháp trận dịch chuyển đang được vẽ vội. Đường nét run rẩy, màu máu chưa kịp khô hẳn.

> “Thuốc phá thai. Con người dùng nó để cắt đứt xiềng xích định mệnh.”

“Chỉ cần uống nó… cô sẽ được tự do. Tôi sẽ đưa cô ra khỏi đây.”

Hana nhìn viên thuốc.

Rồi nhìn người trước mặt.

Không giận dữ. Không biết ơn.

Chỉ có một câu hỏi lướt qua trong đầu:

> “Tự do sao?”

“Tự do là gì… nếu không ai chờ đợi mình ở phía sau?”

---

Sáng hôm sau.

Cột trụ đá giữa quảng trường im lặng như mồ chôn của hy vọng.

Trên đỉnh, cái đầu của ma binh đêm qua đong đưa theo gió, đôi mắt mở to vẫn chưa nhắm lại.

Không ai nói gì.

Không ai dám nhìn lâu.

---

Cánh cửa mở ra.

Saryx bước vào, từng bước như rạch lên mặt đất âm thanh lạnh lẽo.

Hana đã quỳ sẵn từ trước.

> “Việc em làm… có khiến ngài hài lòng không, thưa ngài Saryx?”

Giọng cô bình thản, đôi tay nắm chặt, mạch đập đều như thể đây chỉ là một nghi lễ thường nhật – như ăn, ngủ, thở.

Saryx im lặng.

Hắn tiến lại gần, cúi người, đặt tay lên đầu cô.

Một cái vuốt nhẹ, không ấm áp, không âu yếm – mà là sự công nhận, của kẻ ban phước cho kẻ được chọn.

> “Ngươi làm tốt lắm.”

Chỉ ba từ đó, nhưng trong lòng Hana như có thứ gì đó rơi vỡ – không phải vì đau… mà vì yên lòng.

---

Hôm sau.

Cô đứng trước cánh cửa đã mở.

Saryx đứng đó, bóng hắn phủ lên cả khung trời phía sau lưng cô.

> “Ngươi được tự do.”

“Cứ đi đi. Ta không cản.”

Hana sững người.

> “Phải chăng… tôi đã làm gì khiến ngài thất vọng?”

“Hay… là đứa trẻ trong tôi không còn có giá trị?”

Saryx mỉm cười. Không tàn nhẫn, cũng không từ bi.

> “Không. Ta chỉ muốn ngươi đi… vì ta đã từng làm những điều tàn ác với ngươi.”

“Và bây giờ… ta muốn chuộc lại.”

Một câu nói tưởng như tử tế. Nhưng trong đầu Hana, mọi định nghĩa về nhân hậu đã từ lâu bị bóp méo.

> “Tôi… tôi không muốn rời xa ngài.”

Câu trả lời bật ra như một phản xạ – không cần suy nghĩ.

Saryx nhìn cô.

Ánh mắt ấy không giấu giếm: hắn biết trước điều này sẽ xảy ra.

> (Tẩy não hoàn tất.)

(Tâm trí con người thật yếu đuối… và mong manh.)

Nhưng hắn không nói ra. Hắn chỉ gật đầu – và đóng cửa lại.

---

Hana ngồi xuống góc phòng.

Tay đặt lên bụng.

Khẽ mỉm cười.

> “Ngài ấy đã tha thứ cho mình.”

“Mình… đã được chọn rồi.”

---

Tại phòng làm việc của Ma Vương

Ánh sáng từ viên ma thạch trên trần toát ra một sắc tím nhạt, đủ để soi rõ hai cái bóng đối diện nhau trong căn phòng sâu như địa ngục.

Ma Vương đặt ly rượu đen lên bàn, giọng trầm ổn:

"Ngươi có vẻ hài lòng, Sary. Là vì… con bé đó sao?"

Saryx – không giấu nổi nụ cười nhàn nhạt.

"Đúng vậy. Ta từng thắc mắc… tại sao loài người lại dễ dàng thuần hóa dã thú – chỉ bằng thức ăn, một chút lòng thương hại."

Hắn đứng dậy, bước chậm quanh căn phòng, như đang dạo chơi giữa mê cung trong đầu mình.

"Vậy nếu ta muốn thuần hóa một con người? Không phải bằng ma thuật. Không ép buộc. Mà là… bẻ gãy."

"Phá tan ý chí, nghiền nát tự do, khiến nạn nhân tự tin rằng mình đã chọn con đường đó — trong khi thật ra… chỉ đang sống trong cái chuồng mà ta dựng lên."

Ma Vương nhíu mày nhưng không phản bác.

"Ngươi không dùng đến ma pháp kiểm soát?"

Saryx lắc đầu.

"Không cần. Con bé đã tự tạo xiềng xích cho chính mình. Ta chỉ là người dọn đường…"

Hắn dừng lại trước bức tường đá khắc đầy cổ văn.

"Và sinh linh trong bụng nó — là cái neo cuối cùng giữa sự tồn tại và vô nghĩa."

Ma Vương bật cười nhỏ, ánh mắt hằn lên vẻ thích thú.

"Ngươi đúng là một kẻ thuần khiết. Một ma nhân chính hiệu."

Saryx nghiêng đầu khiêm tốn:

"Quá khen."

Hắn xoay người bước ra, nhưng rồi khựng lại, nhắc:

> "Từ ngày mai… tất cả sẽ trở lại như cũ. Không Succubus, không ma binh lắm lời. Mười ngày vừa qua — phải biến mất khỏi trí nhớ mọi kẻ dưới trướng."

Saryx:

"Và trong những năm tiếp theo đừng có bắt ta chiến đấu."

Ma Vương gật đầu nhẹ:

"Cậu chán rồi à?"