Kiểm soát II

Không có đêm nào trong ngục giam của ma giới mang theo ánh trăng. Chỉ có bóng tối dày đặc phủ trùm như lớp tro sau cùng của một thế giới đã bị thiêu rụi.

Căn phòng giam Hana không lạnh đến mức giá rét, nhưng lại không mang chút hơi ấm nào – như thể được thiết kế chỉ để nuôi dưỡng sự tuyệt vọng. Không có xích sắt, không tra tấn, không máu me — mà chỉ có sự cô lập triệt để.

Một chiếc giường với đệm và chiếc giường như gỗ mục. Một vò nước lặng lẽ rò rỉ từng giọt. Một khay đồ ăn được đưa vào đúng giờ mỗi ngày — không quá tệ, nhưng chẳng có mùi vị gì ngoài sự tẻ nhạt. Tất cả được sắp xếp như thể… để duy trì sự sống — không phải vì lòng tốt, mà vì một mục đích khác.

Hana không còn đập cửa nữa. Không gào thét, không phản kháng. Cô từng thử. Đã từng khóc cạn nước mắt trong những ngày đầu bị bắt giữ. Từng đập tay đến bật máu lên bức tường đá không biết bao nhiêu lần, chỉ mong có ai đó, bất kỳ ai, đến cứu.

Nhưng chẳng ai đến cả.

Tất cả đồng đội cô… đều đã chết.

Yela – cô gái luôn lạc quan – bị cắt đầu chỉ trong một tích tắc. Berry – người che chắn mọi đòn tấn công cho cả đội – cũng không chống nổi nhát chém của thứ đó. Và Mirisu… người mà cô từng tin tưởng… từng gọi là “anh hùng”...

Cô không rõ hắn đã chết vì điều gì — có thể là ánh sáng trong cậu ta không đủ. Cũng có thể… là lỗi của cô.

“Đáng lẽ mình nên chết cùng họ…”

Hana lẩm bẩm, mắt nhìn trân trối lên trần nhà xám xịt. Mỗi ngày cô đều tỉnh dậy trong cùng một vòng lặp: mở mắt – kiểm tra cơ thể – nhận ra vẫn còn sống – rồi lại chìm vào trầm mặc.

Có một điều khiến cô sợ hãi hơn cả cái chết.

Đó là… sự tồn tại trong bụng mình.

Cô đã biết. Cảm nhận được. Từ những cơn buồn nôn, sự thay đổi trong cơ thể, và nhất là — giấc mơ kỳ lạ về một ánh sáng nhỏ bé lấp ló trong bóng tối.

“Không… không thể nào…”

Cô đã thì thầm câu đó hàng chục lần mỗi ngày.

Cô không muốn tin, nhưng sự thật đã rõ ràng. Trong cô… là máu của một anh hùng. Và giờ đây, máu đó lại là thứ khiến cô… bị nuôi nhốt như vật hiến tế.

---

Tiếng bước chân vang lên ngoài hành lang. Hana khẽ rùng mình. Cô nhận ra âm thanh đó. Chậm rãi, chắc nịch, không bao giờ vội vã.

Saryx.

Cánh cửa sắt mở ra, ánh sáng từ hành lang chiếu vào tạo thành một cái bóng dài đổ lên sàn.

Hắn bước vào — cao hơn Sary một chút, nhưng vẫn mang vóc dáng con người. Chỉ khác ở chỗ, đôi mắt hắn đen sâu như vực thẳm, và mỗi bước chân mang theo một thứ uy áp khiến không khí như đông cứng.

“Ngươi còn sống,” hắn nói, giọng trầm lặng, không cảm xúc.

“…”

Hana không trả lời. Cô quay mặt đi, cố gắng không nhìn vào hắn. Hơi thở cô nén lại, tay siết chặt mảnh chăn đã sờn.

“Ta đã nghĩ… ngươi sẽ tự sát sớm hơn.”

“…Tôi đã thử.” Giọng cô khàn khàn. “Nhưng lại không đủ can đảm.”

“Phải. Vì ngươi vẫn đang hy vọng,” Saryx tiến lại gần. “Hy vọng rằng đứa con trong ngươi sẽ cứu ngươi khỏi số phận này. Một suy nghĩ ngu ngốc, nhưng… đáng yêu.”

“Câm miệng,” Hana rít lên, nhưng tiếng nói của cô yếu như gió lướt qua tro tàn.

Saryx dừng lại bên giường, cúi người, ánh mắt chạm vào mắt cô. Không phải ánh mắt của một kẻ giận dữ hay thù hận – mà là sự quan sát của một sinh vật trên đỉnh chuỗi thức ăn, đang nhìn con mồi chưa chín tới.

“Ngươi đang hoảng loạn, nhưng chưa hoàn toàn tuyệt vọng,” hắn nói. “Ta không cần tra tấn. Chỉ cần… thời gian.”

Hana nghiến răng, lệ trào ra khóe mắt.

“Ta không giết ngươi. Vì thứ trong ngươi đáng giá hơn thế. Ta sẽ nuôi ngươi. Cho ăn. Cho ngủ. Cho ngươi tất cả điều kiện tốt nhất… chỉ để đợi khoảnh khắc ngươi sinh ra ‘ánh sáng’ trong bóng tối này.”

“…Đồ quái vật.”

Saryx đứng dậy. “Có thể. Nhưng ít ra, ta không tự dối lòng như ngươi.”

Trước khi rời đi, hắn nói câu cuối cùng, giọng trầm trầm như lời ru của quỷ:

“Đến lúc đó… ngươi sẽ hiểu. Rằng tồn tại đôi khi tàn nhẫn hơn cả cái chết.”

---

Khi cửa đóng lại, Hana ôm đầu gối ngồi co lại. Nước mắt rơi trên mu bàn tay.

Trong đầu cô vẫn vang vọng giọng nói của Saryx… và những lời nói dối mà cô từng nói với chính mình.

Cô không biết bao lâu nữa mình sẽ sụp đổ.

Nhưng vết nứt đầu tiên đã hiện rõ.

---

Thời gian trôi qua trong căn phòng kín không rõ ngày đêm, nơi những bức tường màu đá tro như đang dần nuốt lấy mọi cảm xúc. Hana không còn đếm được bao nhiêu ngày đã trôi qua. Những vết đỏ mờ trên cổ đã mờ dần, nhưng ánh mắt của cô lại trở nên trống rỗng hơn từng ngày.

Ban đầu, cô cố gắng ngủ ít nhất có thể, giữ cho tâm trí mình tỉnh táo. Cô gồng mình không ăn, không giao tiếp. Một vài lần người gác mang thức ăn vào, cô chỉ ngồi yên, không đụng đến. Nhưng cơn đói là thứ kẻ nào cũng sợ. Dần dần, cô bắt đầu ăn. Không phải vì muốn sống — mà là vì cái chết cũng đã trở nên đáng sợ, mơ hồ và không chắc chắn như chính bản thân cô.

Một lần, cửa mở. Saryx không bước vào. Hắn chỉ đứng đó, nhìn cô.

Không nói gì.

Không ra lệnh.

Chỉ… nhìn.

Hana quỳ gối, mắt nhìn thẳng vào bóng tối nơi hắn đứng. Một phần trong cô muốn hét lên, muốn hỏi tại sao hắn không giết cô. Nhưng giọng nói trong đầu cô, giọng nói của lý trí, đã không còn lớn như trước. Nó dần bị lấn át bởi sự im lặng kéo dài, như tiếng sóng vỗ mãi vào một vách đá cho đến khi đá mòn đi mà sóng vẫn tiếp tục.

> “Chắc hẳn… đây là hình phạt. Không, là một thí nghiệm. Mình đang bị thử thách. Nhưng để làm gì? Không… mình không biết nữa.”

Hắn vẫn nhìn.

Ánh mắt đó không chứa căm hận, không chứa dục vọng. Mà là thứ ánh nhìn lạnh lùng vô định — như thể cô là một sinh vật dưới kính hiển vi. Một cảm giác nghẹt thở trỗi dậy trong lồng ngực. Cô cảm thấy mình nhỏ bé… không, vô nghĩa.

> "Đây không phải là sợ hãi nữa. Mà là nhận ra… rằng sự phản kháng của mình chẳng có ý nghĩa gì."

Đêm đó, cô nằm trên giường, tay đặt lên bụng — nơi sự sống bé nhỏ đang nảy mầm. Trái tim đập thình thịch như thể muốn chạy trốn khỏi lồng ngực.

Cô đã từng yêu Mirisu. Hay ít nhất, cô nghĩ là thế. Nhưng giờ đây, cái tên ấy không còn khiến cô cảm thấy ấm áp nữa.

Cô không biết mình đang cảm thấy gì.

Không căm hận. Không đau đớn. Không yêu. Không ghét.

Chỉ là… trống rỗng.

> "Nếu như đứa trẻ này được sinh ra trong địa ngục, thì liệu nó có cần một người mẹ biết cách sống sót trong địa ngục không?"

Lần đầu tiên, Hana chủ động ăn hết phần ăn của mình.

Và khi cánh cửa lại mở ra, cô đứng dậy, quỳ xuống, cúi đầu — không còn kháng cự.

Không một lời ra lệnh. Không một tiếng ép buộc.

Chỉ là cô bắt đầu chấp nhận... nhưng đó không phải là chấp nhận đến từ lý trí.

Mà là chấp nhận đến từ một tâm trí đã bị bẻ gãy.