Trường Trung Khánh tỉnh dậy trong một không gian trống rỗng, không gian đó như một căn phòng màu hồng phấn, chỉ có một chiếc bàn nhỏ đặt giữa trung tâm và một màn hình lơ lửng trước mặt. Cảm giác lạnh lẽo bao trùm khiến cậu không khỏi rùng mình.
Một giọng nói vang lên, không rõ là nam hay nữ, trong trẻo nhưng mang âm hưởng máy móc, lạnh lùng nhưng không vô cảm.
“Chào mừng Kí chủ, tôi là Hệ thống 444. Cậu đã được chọn để thực hiện một nhiệm vụ đặc biệt.”
Trường Trung Khánh nhìn xung quanh, tìm kiếm một điểm tựa, nhưng chỉ thấy khoảng trắng bao la. Cậu hoang mang, ngỡ mình đang mơ.
“Đây là đâu?” giọng cậu vang lên, không hề lúng túng hay sợ hãi, mà mang theo chút tò mò.
“Chuyện gì đang xảy ra? Tôi là ai mà lại ở đây?”
Ngay lúc đó, trước mắt cậu xuất hiện một màn hình lơ lửng, dòng chữ sáng rực hiện lên rõ mồn một:
[Cậu là Trường Trung Khánh. Người vừa trải qua một tai nạn bất ngờ và được lựa chọn để trở thành Ký chủ của Hệ thống 444. Nhiệm vụ của cậu là xuyên qua các thế giới khác nhau, tiếp cận và cảm hóa những phản diện – những kẻ có thể đe dọa sự ổn định của cốt truyện và sự tồn vong của từng thế giới.]
Ký ức như từng đợt thủy triều ùa về. Cậu nhớ ra mình là một bác sĩ, khi đang trên đường trở về nhà thì bị một tên sát nhân hại chết.
Trung Khánh thở dài.
“Nhưng cụ thể tôi phải làm gì?”
Tiếng nói của hệ thống vang lên, ngắn gọn và dứt khoát:
[Ký hợp đồng với hệ thống. Chấp nhận nhiệm vụ. Cậu sẽ được trang bị khả năng và hỗ trợ cần thiết để hoàn thành sứ mệnh.]
Một bản hợp đồng ảo hiện ra trước mặt, từng dòng chữ như nhảy múa trong ánh sáng mờ ảo, tỏa ra một sức hút khó cưỡng.
Trung Khánh hơi do dự hỏi.
“Không làm thì sao?”
[Ký chủ sẽ chết.]
“Vậy là bắt buộc phải kí rồi nhỉ.”
Trường Trung Khánh nâng bàn tay lên, nắm lấy “bút ký ảo” đang phát sáng trong lòng bàn tay, rồi nhẹ nhàng ký vào bản hợp đồng.
Ngay khi nét ký cuối cùng khép lại, không gian trắng bỗng biến mất, thay vào đó là dòng thông báo từ hệ thống hiện rõ bên cạnh:
[Nhiệm vụ bắt đầu. Thế giới đầu tiên: Vườn trường. Hãy cẩn thận, ký chủ.]
Trường Trung Khánh bước về phía cánh cửa, dáng người thẳng tắp, từng bước đi không nhanh không chậm, ổn định như chính nhịp tim mà cậu từng nghe qua ống nghe vô số lần. Cậu không biết chờ đón mình là gì, nhưng đã chọn rồi thì không thể quay đầu.
–
Trường Trung Khánh ngồi trong chiếc xe cũ kỹ lầm lụi chạy trên con đường dẫn vào trường trung học tư thục Tinh Lâm. Mưa nhẹ lất phất ngoài khung cửa kính khiến mọi thứ xung quanh mờ ảo như một bức tranh thủy mặc, vừa tĩnh lặng, vừa u ám.
Mấy tháng trước, gia đình cậu đã sụp đổ. Ba mẹ ly tán, tài sản bị thu hẹp gần như sạch sẽ, cậu bị đẩy ra khỏi ngôi trường danh giá trước kia và giờ phải đến đây – một môi trường hoàn toàn mới, không quen ai, không có chỗ dựa.
Trong lòng Trung Khánh là một khoảng trống mênh mông không lời giải thích. Cậu không khóc, cũng không kêu than, chỉ lặng lẽ nhìn cảnh vật trôi qua ngoài cửa sổ.
Chiếc xe dừng trước cổng trường, nơi cổng sắt lớn sơn xanh có vài vết gỉ sét, không còn vẻ hào nhoáng như những ngôi trường trên mạng xã hội mà cậu từng thấy. Trung Khánh thở dài, cầm theo túi xách nhỏ bước xuống.
Đây là thiết lập hệ thống đặt ra cho cậu, một thiếu gia phá sản.
Tiếng giày trên nền xi măng ẩm ướt vang lên đều đều, pha lẫn tiếng nói cười và tiếng chuông reo vang gọi giờ vào lớp.
Cậu nhìn quanh, có nhóm học sinh rẽ ngang rẽ dọc, có người thân thiện trò chuyện, có người gạt phắt ánh mắt, thậm chí có vài cái liếc nhìn lướt qua đầy khinh thường.
Cậu không để ý nhiều, chỉ chăm chú bước theo bản đồ trên tay để tìm phòng học của mình.
Lớp mới nằm ở tầng hai, cuối hành lang phía bên phải. Trước cửa lớp, các học sinh cũ đang tụ tập, nói cười, thoáng nhìn thấy vài ánh mắt dõi theo cậu – người học sinh mới.
Chuông vào lớp vang lên, đám học sinh đổ xô chạy vào lớp. Trần Trung Khánh bị va phải nhưng không nói gì.
Đến trước cửa lớp, hành lang đã tràn ngập yên tĩnh. Cậu gõ nhẹ vào khung cửa gỗ đã phai màu, rồi đẩy vào.
Phòng học rộng rãi nhưng không quá sáng sủa, ánh đèn tuýp trên trần vẫn chưa bật hết. Giáo viên đến sớm đứng trên bục giảng, đó là một người phụ nữ trung niên, đeo kính gọng đen, mặt nghiêm nghị. Thấy cậu bước vào, bà gật đầu nhẹ.
“Trường Trung Khánh phải không?” Bà hỏi, giọng đều đều.
Cậu hơi cúi đầu.
“Vâng, em chào cô.”
“Em tìm chỗ ngồi đi, còn vài bàn trống ở cuối lớp.” Bà không nói thêm, quay lại bảng như thể sự xuất hiện của cậu chẳng ảnh hưởng gì đến nhịp lớp học.
Trung Khánh đảo mắt một vòng. Cậu không ngạc nhiên với sự lạnh nhạt đó. Đây là khu vực như vậy, một học sinh chuyển trường không ai quen biết, đến từ một gia đình sa sút thì không cần nịnh nọt.
Cậu bước chậm rãi về phía cuối lớp. Không gian yên ắng trong vài giây, rồi nhanh chóng trở lại với tiếng giở sách, tiếng bút viết, và những tiếng thì thầm to nhỏ sau lưng.
Chỗ trống còn lại nằm cạnh cửa sổ, phía sau cùng. Ghế ngồi bên cạnh đã có người.
Cậu chưa kịp đến gần thì một cơn gió lạnh như vô tình ập qua. Cảm giác gai lưng khiến Trường Trung Khánh khựng lại. Dù cậu đã từng tiếp xúc với xác chết, làm việc hàng giờ trong phòng mổ, nhưng cảm giác lúc này lại hoàn toàn khác biệt, nó âm u, dày đặc, như thể ai đó đang kéo theo cả bóng tối sau lưng.
Ngồi ở bàn bên cạnh là một nam sinh.
Đồng phục cậu ta không chỉnh tề, cổ áo sơ mi bung ra, tay áo xắn lửng, cả người toát lên khí chất lười biếng mà lạnh lẽo. Mái tóc đen rối nhẹ, rũ xuống gần mắt, che đi gần hết biểu cảm.
Nhưng khi Trường Trung Khánh bước tới gần, cậu ta ngẩng đầu.
Bốn mắt chạm nhau trong một thoáng.
Trường Trung Khánh đứng yên.
Không phải vì vẻ ngoài đẹp đẽ đến lạnh người kia, mà vì ánh mắt đó. Nó giống như một vực sâu không đáy.
Nam sinh kia nhìn cậu một lát, rồi khẽ nở nụ cười.
“Ngồi đi.” Giọng nói trầm thấp vang lên, mang theo chút uể oải nhưng rõ ràng.
Trường Trung Khánh không đáp, chỉ gật đầu, rồi kéo ghế ngồi xuống.
Suốt tiết học hôm đó, cậu không nói chuyện, không chủ động làm quen ai. Cậu lật sách, nghe giảng, ghi chép đều đều như một học sinh hoàn toàn bình thường.
Nhưng Lục Trần, cái tên mà hệ thống vừa cập nhật thì lại không như vậy.
Cậu ta không ghi chép, không trả lời khi giáo viên gọi tên, thậm chí còn thản nhiên ngồi dựa vào tường ngủ suốt nửa tiết học.
Không ai nhắc nhở. Không ai quan tâm.
Như thể cậu ta là vùng cấm trong lớp học này.
[Ký chủ, xin nhắc lại: Lục Trần là phản diện mục tiêu. Trong nguyên tác, hắn giết người, nổi loạn, kéo theo sự sụp đổ toàn bộ thế giới học đường. Mức độ nguy hiểm: S.]
Trường Trung Khánh khẽ nghiêng đầu, ánh mắt liếc qua góc bàn nơi Lục Trần vẫn đang ngồi. Cậu ta không ngủ nữa, đang chống cằm nhìn ra cửa sổ.
Nhưng chỉ cần Trung Khánh hơi động đậy, ánh mắt ấy lại chuyển về phía cậu, nhanh đến mức khiến người khác không thể tin là trùng hợp.
Giống như… hắn chưa từng rời mắt khỏi cậu.
Tiết học trôi qua trong tiếng thở đều của giáo viên, tiếng viết vội của học sinh, và ánh mắt không rời của Lục Trần. Cậu ta như một bóng ma không lời, cứ âm thầm theo dõi mọi cử động của Trung Khánh.
Khi tiếng chuông cuối cùng vang lên, các học sinh nhanh chóng xáo trộn ra về. Trung Khánh đứng lên, nhẹ nhàng thu dọn sách vở, chuẩn bị rời lớp.
Đột nhiên, một bàn tay thon dài chạm nhẹ vào tay cậu. Trung Khánh quay lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn vào người đối diện.
Lục Trần đứng sát bên, đè vai cậu xuống.
“Ngồi lại một chút đi.”
Giọng hắn trầm thấp nhưng lại không mang tính uy hiếp.
Trung Khánh không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi xuống.
Không khí giữa hai người bỗng trở nên đặc quánh, như một tấm màn vô hình kéo kín mọi tiếng động bên ngoài.
Lục Trần không vội mở lời, chỉ nhìn Trung Khánh một lúc rồi mới hỏi.
“Nghe nói cậu là thiếu gia phá sản?”
“Ừm.”
“Là thiếu gia nên mới đẹp như vậy sao?.”
Trường Trung Khánh mỉm cười, nụ cười nhàn nhạt như sương mai lướt qua mặt hồ.
“Cậu đẹp hơn.”
Lục Trần nhướng mày, dường như không ngờ cậu sẽ nói vậy.
“Thật à?”
“Ừ.”
Trung Khánh chống cằm nhìn hắn, giọng đều đều như đang đọc một bản tin sáng.
“Cậu đẹp kiểu khiến người khác phải đề phòng.”
Lục Trần bật cười.
“Nếu cậu cũng thấy tôi đẹp…”
Hắn dừng lại một chút, nghiêng đầu, giọng nói như thể chỉ là một lời nói đùa vu vơ.
“…vậy thì chúng ta hẹn hò chứ?”
Trung Khánh không đáp ngay, chỉ khẽ chớp mắt một cái. Cậu nhìn hắn, im lặng trong một nhịp thở như đang cân nhắc điều này.
Vài giây sau,Trường Trung Khánh nghi hoặc hỏi.
“Cậu tỏ tình với mọi người bằng cách này à?”
“Không.”
Lục Trần cười cười, ánh mắt chăm chú nhìn cậu.
“Do cậu đúng gu tôi thôi.”
Trường Khánh nghiêng đầu, cười khẽ.
“Tiếc là tôi không phải người tùy tiện yêu đương.”
“Không sao. Tôi chỉ muốn cậu biết rằng…”
Lục Trần ghé sát lại.
“... Tôi nhắm cậu rồi.”
Câu nói rơi xuống, tạo nên một khoảng lặng kéo dài.
Trường Trung Khánh nhìn hắn, không cười nữa. Cậu ngồi thẳng dậy, rút tay khỏi tư thế chống cằm, nhẹ nhàng xách cặp lên.
Lục Trần vẫn ngồi đó, ánh mắt không hề dời đi, như thể đang thưởng thức phản ứng của người đẹp.
Trước khi rời đi, cậu để lại một câu.
“Cậu nhắm kỹ vào nhé, tôi hay chạy đấy.”
Rồi xoay người rời khỏi bàn, để lại phía sau một Lục Trần đang tựa cằm lên tay, ánh mắt nửa cười nửa suy tư, dõi theo dáng lưng đang dần xa.
Rời trường, cậu đi bộ về phía bến xe buýt, trong đầu vẫn văng vẳng lời của Lục Trần, câu nói “Tôi nhắm cậu rồi” như một dấu chấm hỏi đọng lại không lời giải đáp. Trung Khánh không để cảm xúc lấn át, vẫn giữ vẻ trầm ổn, nhưng lòng không khỏi kêu gào.
Cậu không thích bị nhắm vào, càng không quen với kiểu tiếp cận đường đột thế này. Nhưng cậu cũng không phải người yếu đuối hay dễ dàng trốn chạy.
Dù sao thì đây cũng là nhiệm vụ cảm hóa phản diện. Hợp mắt phản diện có khi dễ dàng hơn. Nhưng cậu không muốn phát triển theo hướng tình yêu.
Trên đường về nhà, từng bước chân cậu vang nhẹ trên hè phố ẩm ướt, những bóng đèn vàng ấm áp soi rọi con đường tối mờ. Mọi thứ dường như rất bình thường, nhưng đối với Trung Khánh, từng khoảnh khắc đều mang một sắc thái khác biệt.
Căn nhà cũ kỹ nơi cậu tá túc được hệ thống tạo ra là một nơi giản đơn, không màu mè, đủ để cậu có không gian suy nghĩ và lên kế hoạch.
Bước vào phòng, Trung Khánh đặt cặp xuống bàn, ngồi xuống ghế, mắt nhìn ra cửa sổ. Mưa vẫn rơi đều, như rửa sạch những vệt bẩn của ngày hôm nay, cũng như những bất an trong lòng cậu.
Lập tức, màn hình xanh nhỏ của hệ thống 444 bật lên trước mắt.
[Ký chủ, dữ liệu về Lục Trần đã được cập nhật. Đặc điểm: thông minh, quyến rũ, bản lĩnh, ẩn chứa nhiều bí mật. Cẩn trọng trong tiếp cận.]
Trung Khánh lặng lẽ gật đầu. Cậu biết nhiệm vụ lần này không đơn giản, phản diện không chỉ là một nhân vật đối đầu thông thường, mà còn có nhân cách phản xã hội.