Chương 2

Trường Trung Khánh ngồi một mình trong căn phòng nhỏ, ánh đèn vàng dịu nhẹ hắt lên mặt bàn cũ kỹ, nơi chiếc laptop và sách vở được sắp xếp gọn gàng. Tiếng mưa ngoài cửa sổ vẫn lặng lẽ rơi, tạo nên một không gian yên tĩnh đến kỳ lạ.

Cậu thở dài, trong đầu vẫn còn nghĩ đến hành động của Lục Trần.

Hệ thống 444 hiện lên, giọng nói máy móc vang lên đều đều:

[Ký chủ, nhiệm vụ tiếp theo cần chú ý tiếp xúc với Lục Trần. Tác động tích cực có thể tạo ra sự thay đổi trong tâm lý phản diện.]

Trung Khánh gật đầu, tay nhẹ nhàng chạm lên bàn phím, ghi chép những điều cần nhớ. Cậu không phải người tùy tiện hành động, đặc biệt với một “phản diện” như Lục Trần.

Ngày hôm sau, khi trời vẫn còn vương chút sương mù sau cơn mưa đêm, Trung Khánh trở lại trường trong bộ đồng phục chỉnh tề. Dòng người học sinh hối hả đi qua các hành lang, tiếng cười nói vang vọng, nhưng Trung Khánh chỉ lặng lẽ bước đi, ánh mắt sắc sảo quan sát mọi thứ xung quanh.

Gặp lại Lục Trần, cậu giữ khoảng cách vừa phải, nhưng vẫn đủ để ánh mắt hai người chạm nhau một cách tự nhiên. Lục Trần nở một nụ cười nhẹ, mang theo sự trêu chọc nhưng không hề mất đi vẻ quyến rũ thường thấy.

“Chào thiếu gia.”

Trung Khánh đáp lại bằng một nụ cười nhỏ, tựa như thách thức nhẹ nhàng.

“Chào Lục Trần.”

Không khí giữa hai người không quá căng thẳng, cũng không hoàn toàn thân thiết, chỉ là một sự chạm trán nhẹ nhàng, đầy ẩn ý.

Ngay lúc đó, từ cuối hành lang, một cô gái xinh đẹp bước tới, dáng người nhỏ nhắn, ánh mắt tươi sáng khiến không gian dường như sáng bừng hẳn lên. Cậu đã được cung cấp vài thông tin về nhân vật chính nên nhận ra ngay. Đó là Diệp Chi Vân - nữ chính trong nguyên tác. Cô ấy vừa học giỏi, vừa đáng yêu, luôn là tâm điểm chú ý của mọi người.

Bên cạnh cô là một chàng trai cao ráo, dáng vẻ thư sinh, với ánh mắt ấm áp và nụ cười tinh tế. Đó là Hàn Dương, nam chính tiểu thuyết, cũng là lớp trưởng lớp 11A, cách khá xa lớp 11D của Lục Trần.

Hai người đó vừa đi vừa trò chuyện, lướt qua cậu và Lục Trần.

Lúc này, hệ thống thông báo có cốt truyện.

[Ký chủ chú ý, cốt truyện về thế giới này đã được cập nhật.]

Trường Trung Khánh vào lớp học, trong tiết học, cậu bảo hệ thống mở cốt truyện ra xem.

Giai đoạn này, phản diện vẫn chưa có tình cảm sâu đậm với nữ chính. 

Tiểu thuyết gốc mang tên {Khi Em Bước Ra Từ Bóng Tối}. Một câu chuyện tình yêu xen lẫn bi kịch, lấy bối cảnh ở một thị trấn nghèo xa xôi, nơi cái nghèo và u tối như thấm vào từng thớ gạch, từng góc trường học mục nát.

Nữ chính là một người con gái mạnh mẽ và dịu dàng. Cô ấy đẹp, không phải kiểu nổi bật như ngôi sao, mà là vẻ đẹp trong trẻo, tỏa sáng âm thầm. Học giỏi, ngoan ngoãn, lại có nghị lực hơn người. Từ nhỏ đã biết gồng mình lên vì gia đình, nhưng vẫn không đánh mất lòng tốt. Một lần, cô tình cờ giúp một thiếu niên đang bị đánh trong con hẻm vắng, chỉ là một chiếc khăn giấy, một câu nói nhẹ: "Cậu không sao chứ?" 

Nhưng cậu thiếu niên ấy lại nhớ cả đời.

Tên của cậu là Lục Trần - phản diện của câu chuyện.

Hắn là kiểu người sinh ra đã ở bên lằn ranh của xã hội: đánh nhau, bỏ học, vô kỷ luật. Nhưng không ai hỏi vì sao hắn lại thành như vậy. Bị bỏ rơi từ nhỏ, lớn lên trong một môi trường bạo lực và thiếu thốn, Lục Trần chưa từng có cơ hội trở thành người bình thường.

Từ khoảnh khắc được Diệp Chi Vân giúp, hắn thay đổi, nhưng không phải theo hướng tốt. Hắn muốn có được ánh sáng ấy cho riêng mình. Muốn nắm lấy cô để ánh sáng ấy thuộc về mình. Nhưng tiếc thay, Diệp Chi Vân đã có người trong lòng.

Nam chính của bộ truyện, có lý tưởng cao cả, và hơn hết, là người luôn bên cạnh Diệp Chi Vân. Cả hai giống như sinh ra để dành cho nhau. Một ánh sáng ấm áp, một tình yêu đúng nghĩa.

Lục Trần không cam lòng. Hắn ganh tị, tìm cách chen chân, rồi giành giật. Từ những thủ đoạn nhỏ đến cả những bước đi sai lầm không thể quay đầu. Và rồi, trong một lần xung đột, vì quá khích và mất kiểm soát, hắn khiến Hàn Dương… tử vong.

Không ai cứu vãn được điều đó.

Cốt truyện vỡ vụn. 

Diệp Chi Vân suy sụp, Lục Trần hoàn toàn hắc hóa, cả thế giới trong truyện như chìm vào một màu tro xám lạnh lẽo. 

Chính bởi đó mà hệ thống 444 xuất hiện. Tìm người cảm hóa hắn.

Không để mọi thứ sụp đổ một lần nữa.

Sau khi đọc xong cốt truyện, Trường Trung Khánh chỉ còn một ý nghĩ đó là phản diện siêu cấp mạnh. Một mình đánh bại nam chính dẫn đến thế giới sụp đổ không phải chuyện dễ. Ấy vậy mà hắn ta làm được.

Cậu nhìn Lục Trần, người đó cũng đang nhìn lại cậu, còn mỉm cười một cái.

Giờ ra chơi đến, học sinh chạy ra khỏi lớp như ong vỡ tổ, tiếng cười nói vang vọng khắp hành lang, lấn át cả tiếng chuông còn đang ngân vang chưa dứt.

Trường Trung Khánh vẫn ngồi tại chỗ, bàn tay chống cằm, ánh mắt lơ đãng hướng ra ngoài cửa sổ lớp học. Bầu trời hôm nay có nắng, nhưng không quá gắt, đủ để soi rõ lớp bụi mỏng bám trên khung cửa. 

Cậu vừa mới tiếp nhận toàn bộ nội dung cốt truyện nguyên tác do hệ thống truyền vào đầu nên vẫn còn cảm giác mới lạ.

Lục Trần nghiêng đầu, hơi nhướng mày hỏi: 

“Không ra ngoài à?”

Trung Khánh chống cằm, giọng lười biếng: 

“Bên ngoài ồn lắm.”

“Cậu không hợp với những nơi đông người thật.” 

Lục Trần cười nhạt không biết nghĩ gì. Sau đó, hắn tiện tay mở quyển vở của Trung Khánh ra xem. 

“Chữ đẹp đấy.”

“Trả đây.” 

Trung Khánh không giành giật, chỉ đưa tay nhẹ nhàng thu lại cuốn vở. 

“Tôi không thích người khác đụng vào đồ mình.”

Lục Trần dơ hai tay lên giả vờ đầu hàng. 

Một khoảng lặng ngắn trôi qua, rồi hắn bất chợt hỏi: 

“Nếu có người cố chấp muốn đụng thì sao?”

Trung Khánh nhìn hắn, ánh mắt không dao động. 

“Thì cũng phải xem người đó là ai.”

Lục Trần bật cười khẽ. 

“Cậu chỉ dở tính tình với tôi à?”

Ngay lúc ấy, một nhóm học sinh từ lớp bên cạnh bước vào, dẫn đầu là một cô gái nhỏ nhắn với mái tóc đen dài. Bên cạnh cô là một nam sinh cao ráo, dáng người sạch sẽ và ánh mắt dịu dàng. Đúng là nam nữ chính rồi.

Diệp Chi Vân tay ôm một chồng giấy kiểm tra, lễ phép nói.

“Xin lỗi đã làm phiền.” 

Giáo viên chủ nhiệm nhờ họ đem bài sang, tiện thể mượn thêm vài quyển sổ ghi chép từ lớp 11D. Khi cô bước vào, cả lớp đều dừng lại vài giây vì vẻ ngoài xinh xắn trong trẻo ấy. Nhưng ánh mắt của Lục Trần lại chẳng có lấy chút dao động nào.

Trung Khánh liếc qua, một ký ức thoáng lướt qua đầu cậu. Đó là hình ảnh nữ chính trong nguyên tác đứng chắn trước mặt Lục Trần, che cho hắn khỏi một cú đấm, giọng nói run run: “Đừng đánh nhau nữa…”

Đây là cốt truyện xảy ra và buổi tối, nhưng thời gian cụ thể chưa rõ ràng. Vậy, cậu cũng phải chuẩn bị chút thôi.

Buổi chiều, Trường Trung Khánh ngồi trong thư viện, một tay cầm cuốn sách giáo trình, tay kia chậm rãi ghi chép vào vở. Tiết học đã kết thúc, nhưng cậu chọn ở lại để hoàn thành bài tập.

Không lâu sau, một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên sau lưng:

“Xin lỗi, tớ ngồi đây được không?”

Trung Khánh quay lại. Diệp Chi Vân đang đứng đó, ánh mắt trong trẻo nhìn cậu.

Thư viện không quá nhiều người, nhưng diện tích ở đây nhỏ nên cũng chiếm gần hết chỗ rồi. Bởi vậy, Trung Khánh gật đầu dịch sang một bên. 

“Cậu ngồi đi.”

Diệp Chi Vân mỉm cười cảm ơn rồi kéo ghế ngồi xuống, mở ra một tập sách toán nâng cao. Trong lúc cô chăm chú giải bài, Trung Khánh liếc nhìn thời gian trên đồng hồ. Nếu mọi thứ không chệch quỹ đạo, người bước vào tiếp theo chính là Hàn Dương.

“Chi Vân, tớ tìm được sách cậu nhờ rồi nè.”

Một giọng nam khẽ vang lên từ sau giá sách. Hàn Dương tiến tới đặt sách xuống bàn.

“Cảm ơn cậu.” Diệp Chi Vân mỉm cười, nhận lấy cuốn sách.

Hàn Dương nhìn sang Trường Trung Khánh rồi chào hỏi.

“Chào cậu. Tôi là Hàn Dương lớp 11A. Cậu có phải học sinh chuyển trường không nhỉ?”

Trung Khánh gật đầu.

“Là tôi.”

Diệp Chi Vân hào hứng mỉm cười.

“Thì ra là cậu sao. Cậu khá nổi tiếng đó.”

Trường Trung Khánh cười trừ.

“Vậy sao? tớ không biết nữa.”

Ba người im lặng ngồi học trong thư viện, thỉnh thoảng có thảo luận đôi chút. Đến khi trời tối dần, cả ba mới rời đi.

Trường Trung Khánh bước chậm rãi trên lối nhỏ lát đá dẫn ra cổng trường. Đi được một lúc, Hàn Dương rẽ qua nơi khác, Diệp Chi Vân thấy Trường Trung Khánh vẫn đi cùng đường bèn hỏi:

“Cậu cũng về hướng khu dân cư phía nam à?” 

Trung Khánh gật đầu. 

“Ừ, tớ ở gần đó.”

Diệp Chi Vân mỉm cười rạng rỡ. 

“Thế thì tiện quá rồi. Tớ cũng ở đó, chúng ta về cùng nhau nhé?”

Cậu mỉm cười đồng ý.

“Vậy cùng đi.”

Cả hai sóng bước trên con đường mòn. Họ đi qua một khu phố cũ, nơi mặt đường bong tróc với đèn đường chập chờn. Những tiếng xe máy nổ lách cách và tiếng radio từ nhà ai phát ra làm khung cảnh càng thêm chân thực, khắc họa rõ cái nghèo và thô ráp của khu vực này.

Cứ như vậy đến ngày thứ tư. Khi rẽ vào ngõ nhỏ, Trường Trung Khánh dừng lại. Một nhóm học sinh mặc đồ lộn xộn đang xúm lại thành vòng tròn, tiếng la hét và ẩu đả vang lên từ giữa đám đông.

Cốt truyện đến rồi.

Trường Trung Khánh kéo tay Chi Vân, cậu làm động tác “Suỵt” với cô.

Nhìn Trung Khánh bình tĩnh như vậy khiến Chi Vân cảm giác an tâm đôi phần.

Bên trong vòng tròn là phản diện Lục Trần. Áo đồng phục của hắn bị nhàu nát, một bên cổ áo đã rách, khóe miệng dính vệt máu. Dù vậy, ánh mắt hắn vẫn lạnh lùng ngạo nghễ, không hề tỏ vẻ yếu thế. Còn đối phương là đám học sinh xen lẫn vài tên du côn, khuôn mặt người nào người nấy đều mang theo nét hả hê.

Nguyên nhân chuyện này cũng đơn giản. Một đám học sinh lớp 12 từng bị Lục Trần giáo huấn không nương tay trong vụ cướp không thành. Hôm nay chúng gọi thêm người, chờ dịp trả đũa. 

Lẽ ra theo nguyên tác, lúc nhìn thấy chuyện này Diệp Chi Vân sẽ xông vào, chắn trước mặt Lục Trần rồi hét lên. 

“Đừng đánh nữa. Tôi đã gọi cảnh sát rồi.”

Câu đó cũng có chút tác dụng, nhưng khi ấy họ cũng khiến Lục Trần tàn tạ đến mức nhập viện cả tháng.

Tuy nhiên, lần này có Trường Trung Khánh ở đây. Cậu đã rủ nam nữ chính về sớm hơn mỗi ngày để tránh Lục Trần bị thương nghiêm trọng.

Thấy đám người mắng chửi xong định tiếp tục xông tới, Trường Trung Khánh buông tay Chi Vân ra, dặn dò.

“Cậu báo cảnh sát, lúc họ sắp đến thì báo tớ. Đừng lại gần.”

Dứt lời, cậu vứt cặp sang một bên, bước nhanh đến đá bay tên có ý định dùng gậy đập đầu Lục Trần. Một tên khác thấy cậu gia nhập liền lao vào, vừa giơ chân lên đá thì cổ tay lập tức bị khóa lại, siết mạnh. Hắn gào lên.

“Đau! Thằng khốn!”

Còn chưa kịp quay lại, một cú đấm đập thẳng vào quai hàm khiến hắn ngã lăn xuống đất. Mấy tên còn lại thấy là học sinh nên nhíu mày khinh thường.

Trung Khánh tránh né một cách dễ dàng. Cậu không dùng sức nhiều, chỉ đơn giản là thuần thục. Tay trái đỡ cú móc, tay phải chặn đòn đá gối, rồi phản đòn bằng cú huých gọn gàng vào bụng đối phương. Cậu và Lục Trần kết hợp ăn ý, chẳng mấy chốc mà đám người đó đã xuống thế hạ phong.