chương 3

Diệp Chi Vân vẫn đứng yên ở lối vào, ánh mắt hoảng hốt xen lẫn kinh ngạc. Nhưng cô vẫn nhớ nhiệm vụ của mình, vừa thấy xe cảnh sát đến liền thông báo.

“Cảnh sát đến rồi.”

Ngay khi Diệp Chi Vân hô lên, Trường Trung Khánh lập tức kéo Lục Trần lùi lại.

“Đi thôi.”

Cả ba không chần chừ, men theo lối sau ngõ nhỏ chạy ra bãi đất hoang sau khu dân cư. Trong lúc chạy, Trường Trung Khánh nhận lấy cặp từ Diệp Chi Vân. Đến nơi, cậu nhanh chóng leo qua hàng rào rỉ sét, rồi đỡ Diệp Chi Vân trèo theo. Lục Trần tuy có thương tích nhưng vẫn giữ được tốc độ, nhảy qua hàng rào chỉ với một cách nhẹ nhàng.

Ba người lẩn qua bãi đất đầy cỏ dại và phế liệu cũ, đến khi chắc chắn đã ra khỏi phạm vi hiện trường mới dừng lại thở dốc.

Phía xa, tiếng còi xe cảnh sát vang lên bén nhọn, ánh đèn nhấp nháy xanh đỏ quét qua bức tường cũ. Cả ba nhìn nhau, rồi khẽ thở phào nhẹ nhõm.

“Cũng may...” Diệp Chi Vân khẽ nói, mặt vẫn chưa hết bàng hoàng.

Lục Trần ngẩng lên, khóe môi vẫn còn rỉ máu nhưng mắt lại ánh lên một tia thích thú.

“Cậu đánh cũng không tệ.”

Trường Trung Khánh cười rồi lấy đồ sơ cứu ra. Cậu đã chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất rồi.

Nhìn thấy thứ cậu lấy ra là gì, Lục Trần không khỏi bật cười.

“Không ngờ cậu lại mang theo thứ này đó.”

Trường Trung khánh nghiêm túc trả lời.

“Đem đi để phòng ngừa thôi.”

Cậu xem xét vết thương Lục Trần, vẫn tơi tả nhưng đỡ hơn nguyên tác nhiều. Lục Trần cúi đầu nhìn cậu xử lý vết thương cho mình, trong lòng bỗng dâng lên chút cảm giác khó tả.

Cùng lúc đó, tại đồn cảnh sát.

Đám du côn bị áp giải về đồn, mặt mày bầm dập, người thì ôm bụng, kẻ thì khập khiễng, trông không khác gì vừa chui từ nghĩa địa về. Một cảnh sát trẻ mở sổ ghi chép, nhíu mày hỏi:

“Lại là tụi bây? Vừa mới ký cam kết tuần trước đúng không?”

Một tên cười khì khì, tay xoa đầu.

“Dạ... tại tụi con bị đánh nên...”

Anh cảnh sát chỉ tay vào mặt từng đứa, giọng gắt gỏng:

“Tụi bây gây chuyện trước, giờ còn kêu bị đánh hả?”

Một học sinh trong nhóm kêu oan.

“Nhưng tụi con bị thương nặng hơn mà.”

“Tôi còn lạ đám người các cậu quá ha. Nhìn mặt đứa nào cũng như than tổ ong mà vẫn mở miệng được à?”

Phía sau, một viên cảnh sát lớn tuổi hơn bước ra, tay vẫn cầm ly cà phê chưa uống. Vừa thấy nhóm du côn, ông ta thở dài thật sâu, giọng pha chút tuyệt vọng.

“Lại là mấy cái bản mặt này hả trời... Không lẽ mấy đứa muốn mướn phòng họp ở đây luôn rồi?”

Cả đám du côn đồng loạt cúi đầu, không ai dám hó hé. Một tên nhỏ giọng:

“Dạ... tụi con không cần ạ.”

Viên cảnh sát già tức đến đỏ mặt, chỉ vào sổ biên bản trên bàn.

“Ghi hết tên tụi nó vô, cho tụi nó ký bản cam kết lần thứ bao nhiêu rồi? Mai còn thấy tụi bây xuất hiện trong báo cáo nữa là tao đem luôn chăn gối cho ở lại đồn!”

Cả phòng lặng ngắt. Không khí im lìm đến mức có thể nghe tiếng máy lạnh rì rì trong góc. Mấy tên du côn rụt cổ, tự giác rút bút ký tên như học sinh chép kiểm điểm.

Cảnh sát già chỉ có thể thở dài.

“Haizz… Ở cái xó nghèo này lúc nào cũng vậy. Mấy cậu lo mà học hành cho tử tế đi.”

Nhìn đến du côn, ông lại thở dài thêm lần nữa.

“Các cậu cũng tìm việc đàng hoàng giúp tôi cái.”

Ở một góc khác, ba người Trường Trung Khánh đã tách nhau ra ở đầu ngõ. Trước khi chia tay, Lục Trần ngoái đầu nhìn cậu, giọng khàn khàn:

“Hôm nay... cảm ơn.”

Trung Khánh cười đáp.

“Đừng để bị đánh nữa.”

Lục Trần sững người, rồi bật cười. Một nụ cười thật sự.

Khi cả ba đã chia tay nhau, Trường Trung Khánh bước chậm rãi về phía căn phòng cũ kỹ. Bầu không khí đêm yên ắng, chỉ còn tiếng dế kêu rỉ rả và ánh trăng le lói chiếu xuống mặt đường gồ ghề.

Ngay khi cậu vừa khép cửa phòng, thanh âm quen thuộc vang lên trong đầu.

[Ting! Chúc mừng ký chủ, bạn đã thay đổi tiến trình cốt truyện.]

[Giá trị hắc hóa của nhân vật phản diện Lục Trần đã giảm 8 điểm.]

[Hiện tại: từ 72 còn 64.]

[Mức độ thù địch với thế giới: Trung bình.]

Trường Trung Khánh tựa người vào cánh cửa gỗ ọp ẹp, hờ hững cởi áo khoác ném lên móc treo. Cậu khẽ lẩm bẩm.

“Giảm rồi à? Vẫn còn cao đấy.”

Hệ thống 444 khẽ “hừ” một tiếng:

[Với người như hắn, chỉ cần chịu mở lòng một lần là đã là kỳ tích rồi. Ngài ra tay đúng lúc đấy, ký chủ. Nếu để nguyên tác xảy ra, lần đó hắn sẽ bị đánh đến mức tổn thương thần kinh nhẹ, kéo dài cơn thù hận đến tận hồi kết.]

Trường Trung Khánh xoa cổ tay bị trầy nhẹ lúc đánh nhau, nhếch môi:

“Lần sau mà còn gặp chuyện, tôi vẫn sẽ ra tay.”

[Ừ. Vậy thì lần sau hắn sẽ nhớ kỹ hơn tên Trường Trung Khánh là ai.]

“Không phải để Lục Trần biết ơn, mà vì cậu ấy vốn nên được đối xử tốt hơn.]

Hệ thống im lặng một lúc rồi mới tiếp lời, lần này giọng mềm hơn hẳn.

[Ừm.]

Hôm sau, Trường Trung Khánh bước vào lớp học như thường lệ. Cậu vẫn ngồi xuống chỗ mình, lấy sách giáo khoa ra, bắt đầu xem lại phần bài hôm qua. Ánh nắng buổi sớm chiếu vào làm tóc cậu sáng lên từng sợi.

Tiếng bước chân quen thuộc vang lên từ phía cửa lớp. 

Lục Trần đến.

Hắn vẫn mặc bộ đồng phục cũ, quần áo hơi nhăn và cổ áo được khâu lại sơ sài. Nhưng điều lạ là, hôm nay hắn không còn trêu cậu như mọi khi, mà bước thẳng về phía bàn mình.

Đặt cặp xuống, hắn quay đầu sang nhìn Trường Trung Khánh một cái. Gương mặt lạnh nhạt thường ngày của giờ hơi dịu xuống, đôi mắt sâu thẳm chăm chú đến mức khiến người ta khó mà gạt đi.

“Sau này nếu có chuyện gì, nhớ gọi tôi.”

Câu nói này thốt ra, như thể Lục Trần đang đánh dấu một điều gì đó. Hắn không chờ cậu phản ứng, quay đầu nhìn ra cửa sổ, nhưng tai đã hơi đỏ.

Trường Trung Khánh nhìn nửa gò má nghiêng của hắn, mắt hơi cong lên, giọng nhẹ nhàng.

“Ừ.”

Không lâu sau đó, lớp học bắt đầu nhộn nhịp hơn. Khi tiếng chuông vào lớp vang lên, giáo viên chủ nhiệm bước vào với xấp đề thi mới trên tay. Không khí trong lớp lập tức trầm xuống, học sinh ngồi thẳng lưng như thể vừa bị đổ một gáo nước lạnh.

“Chúng ta sẽ làm bài kiểm tra 15 phút.” 

Cô giáo vừa đi vừa phát đề xuống từng bàn.

“Đề kiểm tra phần kiến thức chương đầu tiên của môn Toán. Làm nghiêm túc vào, nếu điểm tốt thì sau này có thể gỡ điểm cho các em đấy.”

Tiếng xôn xao nhỏ dần rồi im hẳn.

Trường Trung Khánh nhẹ nhàng chỉnh lại giấy nháp, mắt thản nhiên nhìn đề, đầu óc vận hành trơn tru. Bên cạnh, Lục Trần vẫn tựa người ra sau ghế, dáng vẻ chẳng hề quan tâm chút nào.

Trong lớp, từng câu hỏi của đề kiểm tra lần lượt được hoàn thành. Đến phút thứ chín, nhiều người bắt đầu rục rịch ngó sang bài bạn. Lục Trần thả bút xuống, hoàn thành bài kiểm tra.

Không hổ là nhân vật phản diện, dù chơi bời như nào thì vẫn cứ là giỏi.

Khi đồng hồ điểm phút thứ mười bốn, thầy giáo hạ giọng.

“Còn một phút cuối.”

Trung Khánh gấp bút, ghi nhanh câu cuối rồi đặt bút xuống.

Thông báo hết giờ vang lên, học sinh đồng loạt thở phào, cũng có người chán nản gục đầu.

Tiết học tiếp tục, mọi người lại trở nên im lặng.

Giờ nghỉ trưa mà mọi người chờ đợi cuối cùng cũng đến, Trường Trung Khánh rời lớp với hộp cơm trong tay, đi về phía bồn cây góc sân. Đây là nơi cậu thường ngồi nghỉ vào buổi trưa, rất yên tĩnh, thoáng mát, lại khuất tầm mắt phần lớn học sinh.

Lục Trần cũng đi theo, nhưng không nói gì. Hắn ngồi xuống cạnh Trung Khánh, rút ra một hộp bánh mì từ túi áo khoác. Hai người cứ thế ăn trưa trong yên lặng, nhưng lại là loại yên lặng thoải mái, không gượng gạo.

Bất ngờ, từ lối cầu thang cuối sân vang lên tiếng trò chuyện.

“Chi Vân, nay cậu ăn gì vậy? Trông ngon quá.”

“Cơm hộp mẹ tớ làm đó. Còn cậu thì sao?”

“Hôm nay mẹ bận, tớ mua mì gói ăn tạm.”

Trường Trung Khánh nhận ra giọng Diệp Chi Vân và Hàn Dương. Cậu ngẩng đầu lên, vừa lúc hai người đó bước đến gần bồn cây.

Diệp Chi Vân vừa nhìn thấy cậu liền cười tươi.

“Trường Trung Khánh? Không ngờ lại gặp cậu ở đây.”

Ánh mắt cô đảo qua Lục Trần đang ngồi bên cạnh, hơi ngập ngừng một chút nhưng vẫn lễ phép chào.

“Cả cậu nữa, Lục Trần.”

Lục Trần chỉ gật đầu đáp lại.

“Thì ra là cậu bạn hôm qua à.”

 Diệp Vân Chi cười thoải mái hơn.

“Đúng vậy.”

Hàn Dương thấy khoảng trống bên cạnh liền hỏi.

“Chúng tớ có thể ngồi cùng chứ?”

Trung Khánh nhẹ giọng đáp.

“Được mà.”

Vậy là cả bốn người cùng ngồi dưới tán cây phượng già. Không khí có chút lạ lẫm lúc đầu, nhưng sau đó, cuộc trò chuyện nhanh chóng trở nên sôi nổi hơn.

Họ nói về đề kiểm tra ban nãy, rồi đến chuyện giáo viên chủ nhiệm từng năm nghiêm khắc ra sao, thỉnh thoảng lại bật cười vì một câu chuyện ngốc nghếch nào đó Hàn Dương kể ra.

Lục Trần không tham gia nhiều, nhưng ánh mắt hắn cứ liếc sang Trường Trung Khánh, nhìn cậu cười, tự nhiên lại thấy xôn xao trong lòng.

Đột nhiên giọng hệ thống vang lên với vẻ hài lòng.

[Chúc mừng ký chủ. Giá trị hắc hóa của mục tiêu Lục Trần giảm thêm 2%. Hiện tại còn: 62.]

Trường Trung Khánh hơi ngạc nhiên nhìn lại. Lục Trần lúng túng giả vờ đưa mắt nhìn ra chỗ khác.

Trường Trung Khánh nghi hoặc hỏi hệ thống.

“Sao lại giảm vậy?”

[Hệ thống không biết, nhưng giảm là tốt rồi.]

Trường Trung Khánh thoáng vui vẻ. Rõ ràng cậu chưa làm gì mà cũng khiến giá trị hắc hóa giảm xuống.

Cậu cúi đầu ăn tiếp, cảm thấy chắc chắn có nguyên nhân nào đó mình chưa biết, nhưng cậu có cảm giác sẽ sớm biết được thôi.

Diệp Chi Vân vừa ăn vừa kể chuyện lớp mình hôm trước có người bị giáo viên thu điện thoại, kể đến đoạn cao trào thì quên mất chi tiết, quay sang hỏi Hàn Dương.

“Cậu kể tiếp đi, hôm đó cậu ấy nói gì nhỉ?”

“À đúng rồi, lúc bị thu, cậu ta còn gào lên nói đấy không phải điện thoại em. Đến khi cô hỏi thì cậu ấy lại trả lời là điện thoại mẹ cậu ấy, làm cả lớp cười nghiêng ngả.”

Tiếng cười lại vang lên dưới tán cây, có người mang tình, có người vô tâm, cũng có người chớm nở.

Một khởi đầu nhẹ nhàng, cũng là dấu mốc cho mối quan hệ giữa bốn người sau này.