Tiếng báo thức của Trường Trung Khánh vang lên nhắc nhở giờ nghỉ trưa sắp hết. Những học sinh khác cũng bắt đầu lục đục kéo nhau về lớp. Dưới tán phượng, bốn người cũng lần lượt đứng dậy.
Diệp Chi Vân vươn vai, tay cầm hộp cơm trống trơn, vui vẻ nói:
“Chiều có tiết Toán đó, tớ quên mang máy tính rồi, cậu mang thì cho tớ mượn với nhé.”
Hàn Dương đáp, tay đút túi áo khoác, bước chậm theo cô.
“Ừ, tớ mang theo.”
Trường Trung Khánh thu dọn hộp giấy, toan đứng dậy thì Lục Trần lên tiếng.
“Cái lon này... để tớ vứt.”
Cậu ngạc nhiên nhìn sang. Bình thường Lục Trần chẳng bao giờ tự giác giúp việc lặt vặt như thế. Nhưng thấy hắn đã đưa tay lấy rồi, cậu cũng không từ chối.
“Cảm ơn.”
Lục Trần nhìn theo bóng lưng cậu rời đi, tay nắm lấy lon nước, môi mím lại như cố dằn một tiếng thở dài
Vào lớp, Trường Trung Khánh chăm chú ghi lại bài bảng. Gió thổi tung vài sợi tóc khiến cậu hơi cau mày, đưa tay vén ra sau tai.
Lục Trần ngẩn ngơ nhìn giây lát, hắn nghiêng người tựa vào tường, tay cầm bút nhưng chẳng viết gì cả tiết.
Sau giờ học, Trường Trung Khánh ra sân sau tưới mấy chậu cây của lớp. Một cái bóng lặng lẽ đứng từ xa, rồi tiến lại gần.
“Đưa tớ làm cho.”
Trường Trung Khánh quay lại, Lục Trần đã cầm lấy bình nước trong tay cậu, tay áo sơ mi xắn lên, lộ ra cơ bắp rắn chắc hơi rám nắng.
Trung Khánh nửa đùa nửa thật hỏi.
“Cậu rảnh lắm hả?”
Hắn cúi đầu tưới cây, nghiêm túc đáp lại.
“Là tình nguyện.”
“Vậy thì cảm ơn tình nguyện viên nhé.”
Lục Trần liếc nhìn Trung Khánh một cái nhưng vẫn để mặc cậu xuyên tạc lời nói của mình.
Tối hôm đó, Trường Trung Khánh nằm trên giường, hệ thống bỗng lên tiếng.
[Giá trị hắc hóa không thay đổi. Nhưng tín hiệu cảm xúc mục tiêu Lục Trần dao động bất thường.]
Cậu lật người, hỏi: “Bất thường kiểu gì?”
[Không rõ. Nhưng mỗi khi cậu cười, tín hiệu tăng đột biến.]
Trường Trung Khánh im lặng.
Cậu nghĩ đến sự thay đổi gần đây của Lục Trần. Cậu vẫn chưa hiểu rõ nó có ý nghĩa gì. Là thích hay chỉ đang nhầm lẫn cảm xúc do sự giúp đỡ của cậu tối hôm đó. Cậu không biết nữa, nhưng để tâm rồi.
Những ngày sau, hành động của Lục Trần cũng kỳ lạ như vậy. Nhưng một hôm, Trường Trung Khánh đang dọn sách vở thì ánh mắt cậu vô thức liếc sang Lục Trần. Người kia đang ngồi chống cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt như chẳng hứng thú gì với thế giới xung quanh.
“Cậu có chuyện gì à?” Trung Khánh bất ngờ hỏi.
Lục Trần quay đầu lại, hơi ngạc nhiên nhưng không giấu vẻ châm chọc.
“Sao? Hôm nay cậu chủ động quan tâm tôi à?”
Trường Trung Khánh tự nhiên không muốn hỏi nữa.
“…”
Lục Trần bật cười. Hắn không nói nữa, chỉ nhún vai, đứng dậy khoác cặp lên.
“Không sao. Chỉ là có một số chuyện hơi bực ở nhà.”
Lục Trần nói câu đó với vẻ thờ ơ, như thể chỉ là chuyện cỏn con. Nhưng ánh mắt hắn không giấu được mệt mỏi.
Thật ra, hắn làm gì có cái gọi là “nhà” để mà bực.
Lục Trần không biết mặt cha mẹ. Ngay từ lúc lọt lòng đã bị bỏ lại trước cổng nhà một người bà xa lạ. Người phụ nữ già nua gầy guộc ấy nhận nuôi hắn, chẳng vì thương yêu gì, mà chỉ để đổi lấy khoản trợ cấp nhỏ của phường.
Năm hắn 10 tuổi, bà qua đời. Người lớn trong họ không ai nhận nuôi. Hắn bị đẩy từ nhà người này sang người khác như một món đồ bị vứt đi, cuối cùng thì sống bám ở căn nhà tạm gần chợ, nơi một ông chú nát rượu thỉnh thoảng về ngủ và đánh bài.
Không ai thực sự chăm sóc hắn. Không ai nhớ sinh nhật hắn. Hắn lớn lên bằng cách sống lỳ đòn, hắn học cách không cần ai cả.
Hắn học giỏi vì chỉ có thế mới khiến giáo viên chú ý, mới được ở lại trường, không bị đẩy ra ngoài như một thằng không có gốc gác. Hắn đánh nhau vì bị chọc tức, dè bỉu là “thằng không cha không mẹ”. Nhưng giờ hắn đã thản nhiên chấp nhận điều ấy. Hắn từng bị cảnh sát tạm giữ, từng suýt bị đuổi học vì một vụ ẩu đả nghiêm trọng. Nhưng hắn vẫn sống, vẫn cười, vẫn đi học đều, như thể chẳng có gì.
Chỉ là đôi khi vẫn có lúc mệt mỏi. Như hôm nay, ông chú nát rượu lại về đòi tiền rồi.
Trường Trung Khánh không nói gì thêm. Cậu biết hoàn cảnh của Lục Trần, cũng biết vì sao hắn không muốn về.
Trung Khánh nhìn theo bóng lưng đang xa dần một lát, rồi không hiểu sao lại mở lời.
“Nếu cậu không muốn về nhà ngay thì qua chỗ tôi đi.”
Lục Trần dừng bước. Một lát sau, hắn ngoái đầu, nheo mắt.
“Cậu đang rủ tôi về nhà đấy à?”
“Đừng làm phiền là được.”
Nhà Trường Trung Khánh nằm trong con ngõ nhỏ, yên tĩnh và sạch sẽ. Dù cũ kỹ nhưng gọn gàng, từng góc nhỏ đều có dấu vết được chăm sóc cẩn thận.
Trung Khánh mở cửa mời.
“Vào đi.”
Lục Trần không nói gì, chỉ lặng lẽ bước theo, ánh mắt đảo qua từng chi tiết như muốn khắc ghi hết vào đầu. Không hiểu vì sao, hắn lại cảm thấy sự yên bình ở nơi này.
Trung Khánh rót cho hắn ly nước rồi rút hộp bánh trong tủ ra, đặt xuống bàn.
“Tôi không có đồ tiếp khách. Cậu đói thì ăn tạm đi.”
“Cậu thường sống một mình à?”
“Ừ. Bố mẹ bỏ đi trốn nợ rồi.”
“Xin lỗi.”
Trường Trung Khánh khá ngại khi để một phản diện trải qua bi thương phải xin lỗi chỉ vì thiết lập của hệ thống.
“Không sao đâu. Không cần phải xin lỗi.”
Nhìn cậu bình thản như vậy, Lục Trần cũng có chút xót xa, bởi hắn đã từng trải qua cảm giác bất lực và biết được nó đau đớn như nào.
Tối đến,Trường Trung Khánh mang hai cái bát ra bàn, đồ ăn đã được bày sẵn. Đĩa thịt kho màu nâu óng, trứng chiên hơi cháy cạnh và một tô canh rau. Cậu đặt nồi cơm xuống, nói.
“Cậu là người đầu tiên ở thế giới này được nếm thử tay nghề của tôi đó.”
Lục Trần ngẩn ra một lúc, rồi mới chậm rãi phản ứng lại.
“Thật à?”
“Ừ.”
Trường Trung Khánh xới cơm, đẩy một bát đầy sang cho hắn.
“Ăn đi, xem ngon không.”
Lục Trần gắp thử, món nào cũng luôn miệng khen ngon.
Ăn xong, Lục Trần dừng lại một chút rồi nói.
“Tớ chưa từng ăn cơm nhà thế này.”
Trường Trung Khánh mỉm cười.
“Vậy lần sau tớ lại nấu cho cậu.”
Nói xong, cậu bắt đầu thu dọn bát đũa Lục Trần định phụ giúp nhưng bị đẩy ra.
“Cậu là khách mà, cứ nghỉ đi.”
Lục Trần kiên quyết phụ giúp.
“Vì là khách nên phải phụ chủ nhà chứ.”
Thấy Lục Trần như vậy, Trường Trung Khánh đành để công việc này cho hắn.
Trong khi Lục Trần rửa bát, Trường Trung Khánh tranh thủ đi tắm. Lát sau, cậu đưa cho hắn một bộ quần áo cũ nhưng sạch sẽ, cùng với khăn tắm mới.
“Phòng tắm ở sau, cậu tắm đi rồi ngủ, để mai còn học.”
Lục Trần gật đầu nhận đồ.
Chẳng bao lâu sau, Lục Trần bước ra với mái tóc còn nhỏ nước, bộ quần áo mượn khá vừa người nhưng lại khiến hắn trông lạ lẫm. Hắn khựng lại khi thấy Trung Khánh đang ngồi xổm bên chậu nước, tay vẫn còn xoa xà phòng.
“Cậu giặt đồ cho tớ?”
Trường Trung Khánh không ngẩng đầu lên.
“Tiện tay thôi, không giặt thì mai mặc gì đây?”
Lục Trần mím môi ngồi xuống cạnh cậu, nhúng tay vào nước lạnh.
“Đưa đây. Tớ làm tiếp.”
“Không cần.”
“Không sao. Để tớ làm.”
Lục Trần đang tranh giành thì đột nhiên khựng lại, đỏ mặt nói.
“Không nên đâu.”
Lần đầu tiên, Trường Trung Khánh nghe thấy giọng Lục Trần mang chút xấu hổ. Cậu nghi hoặc nhìn xuống tay mình, là đồ lót của Lục Trần. Cậu không ngờ hắn lại xấu hổ vì chuyện này, đây là cái tên mới gặp đã đòi hẹn hò trước đây sao? Trường Trung Khánh không tránh khỏi bật cười thành tiếng.
“Haha, dù sao thì tớ cũng giặt rồi mà.”
Cuối cùng cả hai cùng nhau giặt đồ.
Sau khi phơi đồ lên dây treo dưới mái hiên, hai người trở lại phòng. Trong nhà chỉ có một cái giường nhỏ trải chiếu mỏng.
“Chúng ta ngủ thôi.”
Lục Trần hỏi lại.
“Ngủ chung luôn à?”
“Ừ, nếu cậu không thích thì tự ngủ dưới đất đi.”
“Thích chứ.”
Trong lúc ngủ, Lục Trần rục rịch hỏi.
“Tớ ôm cậu được chứ?”
Trường Trung Khánh liếc hắn một cái.
“Ở yên đi.”
Một lúc sau, Lục Trần vẫn còn cựa quậy. Trường Trung Khánh đập hắn một cái.
“Cậu không ngủ à?”
“Tại tớ căng thẳng quá, mối quan hệ của chúng ta đã tiến thêm rồi, đang trong giai đoạn mập mờ nhỉ?”
Cậu nhíu mày.
“Tiến thêm lúc nào? mập mờ đâu ra?”
“Lúc cậu gặt đồ lót cho tớ.”
“...”
Cạn lời. Trường Trung Khánh gõ đầu hắn.
“Không mập mờ gì hết, ngủ đi.”
Một lúc sau, Lục Trần khẽ nói không đầu không đuôi.
“Cảm ơn.”
Trường Trung Khánh nhắm mắt, môi cong lên. Nhưng trong bóng tối, cậu không thấy được rằng, ánh mắt người đang nhìn cậu đã trở nên tối đi, u ám, cố chấp.
Hôm sau, cả hai cùng tới trường. Đêm qua trời mưa nhỏ, không khí còn đọng lại chút hơi ẩm mát lạnh.
Lục Trần im lặng đi bên cạnh cậu, túi cặp đeo lệch một bên vai, tóc còn hơi rối do không kịp chải gọn. Trường Trung Khánh thì ngậm một miếng bánh mì, vừa đi vừa ăn.
Khi sắp bước vào lớp, bỗng có tiếng gọi từ hành lang phía bên kia.
“Trường Trung Khánh”
Cậu quay lại, thấy Diệp Chi Vân đang vẫy tay, phía sau là Hàn Dương với nụ cười toe toét thường thấy.
Chi Vân bước lại gần, ánh mắt hơi lướt sang Lục Trần, dừng lại một chút rồi cười nhẹ.
“Ủa, hai người đi chung hả? Tớ thấy từ dưới kia rồi cơ.”
Lục Trần không nói gì, chỉ đứng đó. Trung Khánh gật đầu.
“Ừm.”
Chi Vân cười khúc khích.
“Mối quan hệ của hai cậu tốt thật đấy.”
Lục Trần trở nên kiêu ngạo.
“Đúng vậy.”
Trường Trung Khánh thấy hắn chấp nhận thì cũng gật đầu.
Lúc này, tiếng chuông vang lên từ dãy hành lang. Bốn người tách ra trở về lớp.
Ổn định chỗ ngồi, Lục Trần hỏi Trường Trung Khánh.
“Cậu đã thích mình hơn chút nào chưa?”
Trường Trung Khánh bối rối chốc lát, sau đó bình tĩnh lại.
“Rồi.”
Lục Trần khẽ cười.
Trường Trung Khánh không nói dối, so với ấn tượng phản diện lúc đầu thì giờ đã tốt hơn nhiều. Dù sao Lục Trần vẫn đang là học sinh, chưa hắc hóa như trong sách. Sau khi khám phá, cậu nhận ra Lục Trần vẫn còn giữ lại cho mình sự lương thiện.