Chương 5

Giờ ra chơi, sân trường ồn ào với tiếng cười nói rộn ràng. Trường Trung Khánh ra khỏi lớp liền thấy Diệp Chi Vân chạy từ phía hành lang tới.

Cô cười tươi, mắt cong cong, mái tóc đuôi ngựa khẽ tung theo từng nhịp bước.

"Trung Khánh, Lục Trần, các cậu cùng xuống căn tin số 1 không?" 

Trường Trung Khánh còn chưa trả lời thì Hàn Dương cũng bước tới. Cậu điềm đạm, tay đút túi áo khoác, nụ cười dịu dàng không rời khỏi gương mặt.

"Đi cùng đi."

Trường Trung Khánh khẽ gật đầu, hôm nay cậu cũng định đi căn tin. Lục Trần thì thế nào cũng được, hắn chỉ cần có Trung Khánh thôi.

Bốn người cùng sánh bước xuống căn tin. Không khí giữa họ khá thoải mái, có chút thân thiết như thể đã quen từ lâu.

Căn tin hôm nay đông hơn thường lệ, cả nhóm đành chia nhau xếp hàng. Trung Khánh đứng với Diệp Chi Vân, còn Hàn Dương và Lục Trần xếp hàng bên kia. Giữa dòng người chen chúc, từng cử chỉ nhỏ đều trở nên rõ ràng.

Đang nói chuyện vui vẻ, Trung Khánh đột nhiên nghiêng người bảo vệ Diệp Chi Vân khỏi đám đông xô đẩy. Cậu nhẹ nhàng nhắc nhở.

“Cẩn thận, phía sau có người cầm tô canh.”

Diệp Chi Vân gật đầu nhìn cậu, định nói nhiều hơn vài câu thì thấy Lục Trần bên kia nhìn cô chằm chằm. Dù không làm gì, nhưng cô vẫn cảm thấy rùng mình. Lục Trần như này là ghen tuông công khai. 

Cô biết Lục Trần đối xử khác biệt với Trường Trung Khánh, nhưng cô cũng đâu có ý định tranh giành với hắn, chỉ là bạn bè bình thường quan tâm nhau thôi mà. 

Dù nghĩ như vậy nhưng cô vẫn yên lặng tạo khoảng cách với Trường Trung Khánh.

“Cảm ơn cậu nha.”

Trung Khánh lắc đầu.

“Không có gì.”

Lúc này, cậu cảm giác được gì đó liền quay qua nhìn Lục Trần. Cậu không nhận ra có gì khác lạ nên thôi. Nhưng Lục Trần thì không bình tĩnh như thế. Hắn đứng cạnh Hàn Dương, ánh mắt thi thoảng lại liếc hai người bên kia. 

Hàn Dương nghiêng đầu nhìn Lục Trần, nụ cười nhạt trên môi không thay đổi.

“Cậu quan tâm cậu ấy nhỉ.”

Lục Trần không phủ nhận, chỉ đáp một câu dứt khoát. 

“Không liên quan tới cậu.”

Hàn Dương không nổi giận, giọng vẫn điềm đạm như trước nhưng có thêm chút khoe khoang.

“Sao không liên quan chứ, cậu ấy chắn giúp bạn gái tôi mà.”

Lục Trần liếc cậu ta với một ánh mắt sắc lạnh rồi bỗng nhiên trở thành vẻ cợt nhả.

“Ồ. Thế sao cô ấy lại đẩy cậu đi với tôi nhỉ?”

Hàn Dương im lặng. Cậu ta không thể nói là do mình mới làm cô giận được.

Nhưng mà sau câu nói đó, Lục Trần không nhìn nữa. Chỉ có điều hắn vẫn chẳng thích người khác lại gần Trung Khánh quá mức như vậy. Dù họ đơn thuần là bạn bè đi chăng nữa.

Sắp đến lượt mình, Diệp Chi Vân thấy có món gà chiên thì phấn khích rủ.

“Tớ nghe nói hôm nay có món gà chiên mới, đúng là thật kìa, tụi mình thử xem nhé?”

Trường Trung Khánh gật đầu.

“Được đó.”

Đến lượt mình, Diệp Chi Vân phấn khích gọi.

“Cô cho bọn con hai xuất ăn ở đây ạ.

Hàn Dương và Lục Trần cũng nhanh chóng gọi phần của mình rồi cùng tụ lại một bàn trống ở góc căn tin. 

Gà chiên được bày ra giòn rụm, thơm phức, ăn kèm cơm trắng và rau xào. Diệp Chi Vân thích thú gắp một miếng đầu tiên rồi xuýt xoa:

“Trời ơi, ngon lắm đó. Vỏ giòn mà không bị khô luôn này.”

Trường Trung Khánh không nói gì, chỉ gật đầu nhai chậm rãi. Hàn Dương thì điềm đạm ăn, thỉnh thoảng lại giúp cô vén tóc mai lên như một thói quen chăm sóc tự nhiên.

Lục Trần vẫn luôn chú ý từng động tác nhỏ của Trung Khánh. Nhìn cậu ăn uống nghiêm túc, hắn cảm thấy đáng yêu đến lạ. Miếng gà trước mặt cũng đột nhiên ngon hơn nhiều.

Ăn xong, cả nhóm đứng dậy, gom khay đĩa đem trả. Diệp Chi Vân vẫn chưa thoả mãn.

“Còn sớm mà, tụi mình ghé căn tin số 2 mua kem đi? Hôm nay nóng quá trời.”

Trường Trung Khánh nhìn đồng hồ, còn hơn 20 phút nữa mới vào học. Cậu gật đầu.

“Đi thôi.”

Bốn người nối đuôi nhau ra khỏi căn tin chính, đi xuyên qua hành lang phía sau để sang căn tin số 2, nơi nổi tiếng với cả tấn đồ ăn vặt.

Chi Vân mua kem vị trà xanh, Hàn Dương chọn vị sữa, Trường Trung Khánh mua kem socola, còn Lục Trần thì… ngần ngừ vài giây, cuối cùng lại chọn giống Trung Khánh.

“Cậu cũng thích socola à?” Trung Khánh hỏi khi đưa tiền lẻ thối lại cho hắn.

Lục Trần liếc sang, rồi khẽ “ừ” một tiếng.

Ra đến sân trường, bóng cây phượng vươn dài theo gió, lá rơi lác đác theo từng bước chân. Bốn người đi thành hàng đôi: Hàn Dương đi cạnh Chi Vân, còn Trường Trung Khánh và Lục Trần bước bên nhau. Mỗi người cầm một que kem, vừa ăn vừa trò chuyện.

“Cuối tuần này có hội chợ ẩm thực ở công viên bên thị trấn. Nghe nói có mấy quầy bán hàng nước ngoài, còn mời ca sĩ đến biểu diễn nữa. Hay tụi mình đi chơi đi?”

Trường Trung Khánh nghiêng đầu nhìn cô, hỏi:

“Công viên nào?”

“Công viên bên cầu Đen đó. Mình thấy mấy anh chị khóa trên đăng hình mà thèm gần chết luôn á.”

Cô vừa nói vừa huơ huơ tay, mắt sáng rực. 

“Đi mà! Hôm đó cũng không có tiết học gì, coi như đổi gió.”

Hàn Dương mỉm cười. 

“Nghe cũng vui. Hai cậu đi chứ?”

Lục Trần nhướng mày, ánh mắt lười biếng lướt qua Trường Trung Khánh.

“Chỉ cần cậu ấy đi, tôi cũng đi.”

Diệp Chi Vân nháy mắt nhìn Trung Khánh, nụ cười nửa trêu ghẹo. Nhưng Trung Khánh không hiểu được ý nghĩa nụ cười đó.

Trường Trung Khánh suy nghĩ một chút. Đó là đoạn cốt truyện phát triển tình cảm của nam nữ chính. Cậu đi cùng thì có phá hỏng không nhỉ?

Không để cậu suy nghĩ thêm, Hàn Dương lại nhẹ giọng nói.

“Cậu cứ đi cho vui. Lúc nào chán thì về cũng được.”

Trường Trung Khánh hơi bị thuyết phục, dù sao phản diện cũng không theo đuổi nữ chính rồi.

Cuối cùng Trường Trung Khánh vẫn đồng ý. 

“Ừ. Tớ sẽ đi.”

Cậu lại nhìn qua Lục Trần hỏi.

“Chúng ta cùng đi nhé?”

Lục Trần ngẩn ngơ giây lát rồi gật đầu.

“Được, chúng ta cùng đi.”

Diệp Chi Vân vui vẻ giơ tay lên như muốn làm động tác ăn mừng.

“Tuyệt. vậy mình sẽ lập nhóm chat riêng để bàn kế hoạch.”

Lục Trần liếc sang Trung Khánh, mỉm cười. Kế hoạch ư? hắn sẽ chuẩn bị kế hoạch cho riêng hai người thôi.

Từ sau buổi chiều hôm đó, nhóm bốn người bắt đầu thân thiết hơn hẳn. Mỗi khi ra chơi hay lúc tan trường, họ luôn có nhau để cùng trò chuyện, cùng chia sẻ những mẩu chuyện nho nhỏ trong ngày.

Diệp Chi Vân đúng là linh hồn náo nhiệt của nhóm. Vừa lập xong nhóm chat, cô đã gửi hàng loạt đường link. Nào là bản đồ công viên, danh sách các quầy ẩm thực được “review hot”, cả ảnh chụp mấy góc sống ảo siêu lung linh. Không ai nói ra, nhưng ba người còn lại đều bật cười khi thấy dòng tin nhắn kèm một biểu tượng chibi hoạt hình cầm bảng “ĐI CHƠI”.

“Cậu ấy đúng là năng lượng không cạn mà.” 

Hàn Dương bình luận trong giờ giải lao, giọng vẫn đều đều nhưng mang ý cưng chiều.

Lục Trần không nói gì. Nhưng tay hắn lại vô thức bấm vào ảnh Trung Khánh đang ngồi dưới gốc cây hôm trước. Đó là tấm hình Diệp Chi Vân lén chụp rồi gửi vào nhóm với chú thích: “Nhìn bạn học chúng ta trầm tư kìa, quá đẹp trai rồi.”

Trường Trung Khánh thì không quen kiểu tương tác nhộn nhịp đó, nhưng cũng không thấy phiền. Ngược lại, thi thoảng cậu còn chủ động nhắn vài câu trả lời, hoặc hỏi Chi Vân chi tiết về lịch trình đi chơi.

Lục Trần cũng thỉnh thoảng nhắn vài câu. Đặc biệt là khi có tin của Trung Khánh, hắn sẽ là người đầu tiên đáp lại.

Cứ như thế, không ai để ý, từng ngày trôi qua thật nhanh. Chẳng mấy chốc mà cuối tuần đã đến. Một buổi sáng đầy nắng, trời sáng trong với gió nhẹ. Nhóm bốn người tụ tập trước trạm xe buýt từ sớm, tinh thần ai cũng háo hức.

Diệp Chi Vân nhảy chân sáo, mắt lấp lánh niềm vui:

“Này mọi người, đừng có mà ngồi yên một chỗ nhé. Hôm nay phải chơi hết mình đấy.”

Hàn Dương mỉm cười, giọng dịu dàng.

“Đúng thôi, thư giãn một chút cũng tốt cho học tập mà.”

Lục Trần thì lườm lườm hai người, mặt khó chịu.

“Được rồi được rồi, nghe nhiều quá rồi, để tôi xem mấy cậu chơi được bao lâu.”

Trường Trung Khánh cười khẽ, nhìn Lục Trần.

“Lúc nào cũng thế.”

Lục Trần nhún vai.

Cả nhóm cười rộn, bước vào công viên. Không khí hội chợ náo nhiệt với đủ màu sắc và mùi hương. Các quầy đồ ăn nước ngoài khiến Diệp Chi Vân mê mẩn, còn Hàn Dương thì điềm tĩnh chọn vài món ngon.

Nhìn thấy một người cầm máy ảnh, Lục Trần hỏi Trường Trung Hiếu.

“Này, cậu có muốn chụp ảnh đôi không? Chúng ta tạo dáng đi.”

Hắn ghé sát tai cậu nói nốt ba chữ cuối.

“Kiểu ảnh cưới ấy.”

Trung Khánh gõ đầu hắn một cái, còn Diệp Chi Vân thì vỗ tay phấn khích rủ mọi người cùng chụp.

Thế là một bức chụp chung bốn người ra đời, ngoài ra còn có thêm vài tấm chụp đôi.

Sau khi xong, Diệp Chi Vân bị một quầy bán bánh kẹo hình động vật bắt mất hồn. Cô hí hửng kéo Hàn Dương theo:

“Hàn Dương, cả hai người nữa, mau nhìn nơi đó xem, mấy viên kẹo dẻo này đáng yêu chưa kìa.”

Hàn Dương gật đầu, chiều chuộng đi theo, miệng vẫn không ngừng nhắc nhở.

“Cẩn thận kẻo mua về rồi không nỡ ăn đấy.”

Hai người nhanh chóng mất hút giữa những đám đông. Trung Khánh nghi hoặc nhìn cánh tay mình đang bị Lục Trần kéo lại.

“Cậu làm gì đấy? Không qua đó à?”

Lục Trần cong môi cười.

“Chúng ta không đuổi kịp, bị lạc mất họ rồi.”

Lục Trần kéo cậu chạy ra chỗ khác, đến khi dừng lại thì phát hiện xung quanh hoàn toàn xa lạ.

“Chúng ta tự đi chơi vậy.”

Trường Trung Khánh thở dài bất lực.

“Ừ, đi thôi.”

Lục Trần dẫn cậu rẽ vào một con đường nhỏ rợp bóng cây, xa khỏi những tiếng ồn ào náo nhiệt. Lối mòn rải sỏi trắng dẫn tới một hồ sen nhỏ, nước trong vắt phản chiếu bầu trời xanh.

Trung Khánh ngạc nhiên bật thốt.

“Không ngờ có chỗ yên tĩnh thế này.” 

“Lúc nhỏ tôi từng đi lạc nên mới phát hiện.” 

Lục Trần cười cười, không giấu được vẻ tự mãn. 

“Từ đó tới giờ giấu kỹ lắm, chưa từng dẫn ai đến đây đâu.”

Trung Khánh nhìn hắn.

“Vậy hôm nay là ngoại lệ à?”

“Vì cậu là ngoại lệ.”

Lục Trần đáp gọn, không chút do dự. Ánh mắt hắn lúc này không còn chút nào cợt nhả, mà mang một tia chân thành rất đỗi hiếm hoi.

Trường Trung Khánh quay đi, giả vờ nhìn mặt hồ, có chút bối rối.

Họ cùng ngồi xuống băng ghế gỗ bên hồ, ăn nốt que kem lúc mua trên đường. 

Lục Trần bỗng đưa tay ra, nhẹ nhàng lau vết kem dính ở khóe môi Trung Khánh, động tác vừa chậm rãi vừa tự nhiên.

Trung Khánh hơi khựng lại, nhìn hắn.

Lục Trần nhìn lại, khóe môi cong lên, khiêu khích nói.

“Sao thế? Tôi chỉ lau kem cho cậu thôi mà.”

Trung Khánh suy nghĩ chút rồi nghiêm túc hỏi.

“Cậu trêu tôi à?”

“Vì tôi thích cậu mà.” 

Hắn nói thế, mắt không rời nhìn gương mặt người đối diện.

Không khí dường như lặng lại vài giây.

Một con chuồn chuồn đậu xuống mặt nước, gợn sóng lăn tăn.

Trường Trung Khánh khẽ cúi đầu, vô tình nhìn thấy tay hắn đang nhích tới cạnh mình.

Trung Khánh không cử động, thử chấp nhận sự động chạm ấy. 

Lục Trần thấy vậy liền cười khẽ, chỉ cần hành động đó thôi đã đủ để hắn vui cả ngày.

Và như thế, giữa khuôn viên nhỏ vắng người, giữa tiếng gió nhẹ và hương sen thoang thoảng, có một chút ngọt ngào hiện diện.

Hệ thống: [Ký chủ, giá trị hắc hóa của mục tiêu giảm thêm 1%. Tiếp tục duy trì trạng thái tích cực.]