Chương 19

Trường Trung Khánh mang theo bát thuốc, rời khỏi Tử Thần Các trong tiết trời cuối đông. Hơi thuốc còn ấm tỏa ra lòng bàn tay, mùi hương thanh khiết len lỏi qua từng nếp áo. Cậu bước chậm rãi qua hành lang dài, mỗi bước chân như mang theo một niềm vui lặng lẽ.

Chiều buông xuống vương chút ánh nắng cuối cùng của ngày, nhẹ phủ lên mái ngói lưu ly một lớp sáng dịu. Gió không còn sắc lạnh như giữa đông, mà mang theo hơi thở chuyển mùa, phảng phất mùi cỏ khô và cánh hoa đầu tiên của xuân đang dần nở. Dưới tán cây già trước điện, một vài chiếc lá vàng sót lại xoay tròn trong không trung rồi rơi xuống mặt đất.

Cửa điện mở sẵn, nội thị thấy cậu thì lập tức hành lễ, không hỏi nhiều, chỉ dẫn đường như đã quen với sự xuất hiện của vị thần y này.

Cảnh Dạ đang ngồi dựa bên án thư, y phục đơn giản, tẩm sắc xanh đậm, thêm chiếc áo choàng lông cáo khoác hờ. Ánh sáng chiếu qua ô cửa, rọi lên gương mặt tái nhợt của đế vương, khiến đôi mắt ấy càng thêm u tĩnh.

Nghe tiếng bước chân, Cảnh Dạ nghiêng đầu nhìn sang. Không đợi Trường Trung Khánh hành lễ, ngài đã cất lời trước, giọng khàn nhẹ.

“Thuốc mới sao?”

Trường Trung Khánh gật đầu, ánh mắt lấp lánh đưa bát thuốc lên. 

“Thần đã điều chế xong. Đây là liều đầu tiên, tạm thời ức chế toàn bộ Hoán Dừng. Nếu cơ thể hoàng thượng không có phản ứng khác thường thì mấy ngày nữa đều sẽ tiếp tục dùng loại thuốc này.”

Cảnh Dạ nhận lấy bát thuốc, nhưng không uống vội. Ngài nhìn cậu một thoáng, rồi khẽ cười. 

“Bàn tay lạnh quá.”

Trường Trung Khánh đáp.

“Cuối đông rồi, trời vẫn còn giá, tay lạnh một chút là điều bình thường.” 

Đế vương cúi đầu thổi nhẹ một hơi vào bát, rồi uống thuốc không chần chừ. Mùi vị vẫn đắng gắt như trước. 

Uống xong, ngài đặt bát xuống bàn, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng trầm thấp.

“Trẫm nhớ năm ngoái, khoảng thời gian này, tuyết còn chưa tan. Vậy mà năm nay, lại ấm hơn một chút.”

Trường Trung Khánh khẽ liếc nhìn ra ngoài theo tầm mắt Cảnh Dạ. Trời chiều lặng lẽ buông xuống mặt hồ phía xa, mặt nước tĩnh lặng phản chiếu mảng trời nhạt màu.

“Có thể chúng đang báo hiệu long thể hoàng thượng dần tốt hơn.”

Cảnh Dạ bật cười. Ngài hơi nghiêng đầu, tay vô thức vuốt ve miệng chén sứ như thể đang nghiền ngẫm điều gì. Một lúc sau, ánh mắt rũ xuống, giọng nói lại trở nên xa xăm.

“Trẫm không sợ chết, chỉ là... nếu phải rời đi, có quá nhiều thứ chưa kịp làm.”

Trường Trung Khánh ngẩng đầu nhìn hoàng thượng. 

“Hoàng thượng sẽ không chết.”

Cảnh Dạ thở ra một hơi.

“Trẫm tin ngươi.”

Trường Trung Khánh không đáp lại, chỉ cúi đầu, tay áo rộng che bớt biểu cảm trong mắt. 

Đến khi bóng chiều nhạt hẳn, Cảnh Dạ mới lại mở lời.

“Ngươi còn nhiều việc phải làm. Lui về đi. Có điều…”

Hoàng thượng hơi ngừng lại, ánh mắt lướt qua cậu như vô tình, giọng nói có phần trêu chọc.

“Ta sẽ cho người đem thêm đồ giữ ấm qua cho ngươi. Ngày mai nhớ mang áo dày hơn. Nếu lạnh quá, trẫm sợ thần y nhà ta bệnh mất.”

Trường Trung Khánh cúi người hành lễ.

“Cảm tạ hoàng thượng quan tâm nhưng đồ thì không cần đâu ạ, thần đã đầy đủ rồi.”

Trường Trung Khánh rời đi, áo choàng phất nhẹ theo gió. Khi bước ra khỏi cửa điện, ánh nắng cuối cùng cũng biến mất sau mái cung, để lại sau lưng một khoảng trời mờ nhạt và tiếng bước chân xa dần.

Khi trở về Tử Thần Các, trời đã chạng vạng. Gió cuối đông luồn qua những hành lang đá, khiến Trường Trung Khánh khẽ rùng mình. Gần đến trước bậc thềm, cậu vừa đi vừa nâng tay lên hà hơi chà sát tay lại. Hơi thở mỏng manh hoá thành làn khói trắng, rồi nhanh chóng tan biến trong không khí giá buốt.

Ngay khoảnh khắc đó, một bàn tay to lớn ấm áp bất ngờ bao lấy tay cậu.

Trần Dương Trí đã chờ sẵn ở cửa. Thấy cậu lạnh đến mức phải hà hơi sưởi tay, hắn không chần chừ bước tới, nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, dùng thân nhiệt của mình để truyền hơi ấm.

Hành động ấy không phải lần đầu. Trong những ngày ở Tử Thần Các, hắn đã làm như thế vài lần.

Khi ấy, trời lạnh hơn thế này, Trường Trung Khánh ra ngoài lấy chút đồ, trở vào phòng môi đã tím tái, hai tay run nhẹ. Cậu không kêu ca lời nào, chỉ cúi đầu tiếp tục pha thuốc như thường, nhưng ngón tay run rẩy kém linh hoạt hơn, suýt nữa đã làm đổ hết dịch thuốc vừa điều chế xong.

Trần Dương Trí lúc đó đứng bên cạnh nhìn mà không nói gì. Trong lòng hắn, thứ cảm giác khó chịu nào đó bắt đầu len lỏi. Hắn muốn làm gì đấy, muốn để Trường Trung Khánh ấm hơn, dễ chịu hơn. Nhưng lúc ấy hắn không biết làm sao, cũng không biết phải mở lời thế nào. Một tấm áo khoác? Một chén trà nóng?

Cuối cùng, hắn chọn cách đơn giản nhất, trực tiếp nhất.

Chờ khi Trường Trung Khánh vừa đặt bình thuốc xuống, hắn chạm nhẹ vào bàn tay đang run của cậu, chầm chậm bao lấy, truyền từng chút hơi ấm từ lòng bàn tay mình.

Trường Trung Khánh khi đó hơi ngẩn người, theo bản năng rụt tay lại. Giọng cậu không lớn, nhưng rõ ràng có chút đề phòng.

“Ngươi làm gì vậy?” 

Trần Dương Trí cũng không buông tay, chỉ thấp giọng đáp. 

“Tay người lạnh quá.”

Một thoáng im lặng lướt qua giữa hai người.

Cuối cùng, Trường Trung Khánh khẽ nghiêng đầu, như không muốn tiếp tục tranh cãi. Cậu không giằng ra, để mặc hắn giữ tay.

Nghìn người trước mặt, Trần Dương Trí hỏi với giọng trầm thấp pha lẫn chút trách cứ. 

“Thần y không mang bao tay sao?”

Trường Trung Khánh vẫn không quen với tiếp xúc như vậy, vừa định rụt lại thì bị giữ lấy, chà xát nhẹ nhàng.

Trần Dương Trí nhét tay câu vào ngực mình rồi nói.

“Vào trong thôi, ngoài này lạnh lắm.” 

Bên trong phòng cậu đã được chuẩn bị một chậu than hồng, nó cháy âm ỉ và được đặt trước ghế, rõ ràng để cậu sưởi ấm.

Trần Dương Trí đi trước một bước, vẫn không buông tay Trường Trung Khánh. Hắn đưa cậu đến chiếc ghế, vén nhẹ tà áo rồi ấn cậu ngồi xuống.

“Ngồi đây một lát cho ấm.”

Trường Trung Khánh hơi nhíu mày, định phản bác điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nghe theo, khẽ gật đầu.

Trần Dương Trí lập tức xoay người đi lấy áo choàng dày hơn, phủ lên vai cậu. Lớp lông mềm áp sát da, mang theo hơi ấm dễ chịu. Không dừng lại ở đó, hắn lại lấy ra một đôi bao tay lót nhung từ trong tủ, khẽ nâng tay Trường Trung Khánh lên, kiên nhẫn đeo từng chiếc vào.

“Sau này nếu đi ra ngoài thì người nhớ mang theo.” 

Một lát sau, Trần Dương Trí lại mang đến một bát trà gừng nóng hổi, khói trắng lượn lờ bốc lên, mùi gừng thơm nồng dịu nhẹ.

Hắn đặt bát vào tay cậu, khẽ dùng ngón tay mình đỡ đáy bát, để tránh nóng quá.

“Uống chút đi, ấm bụng.” 

Trường Trung Khánh cụp mắt nhìn bát trà, rồi khẽ “ừ” một tiếng, nhận lấy.

Ngồi gần chậu than, bên cạnh còn thêm người tận tâm lo liệu mọi việc, cơ thể cậu ấm lên nhanh chóng. Tuy nhiên, cậu vẫn có chút ngại ngùng. Cậu không quen để người khác chăm sóc đến mức này, lại càng không quen cái cách mà Trần Dương Trí đối xử với mình.

Chưa để cậu nói gì, Trần Dương Trí tiếp tục. 

“Thần y làm việc không chú ý giờ giấc, ít nhất cũng nên giữ ấm nhiều hơn.”

Trường Trung Khánh đặt bát trà xuống bàn nhỏ bên cạnh, ngẩng lên nhìn hắn.

“Ngươi không cần quá để tâm mấy chuyện này.”

Trần Dương Trí khẽ cười, cúi xuống điều chỉnh lại áo khoác trên vai cậu.

“Đó là nhiệm vụ của tiểu nhân.”

Trường Trung Khánh thở dài, chậm rãi cất giọng.

“Trần Dương Trí, phiền ngươi rồi.”

“Không phiền.” 

Hắn trả lời quá mức nhanh chóng, như thể đã chuẩn bị sẵn câu này từ lâu. 

“Thần y là người đang gánh việc khó nhất trong thiên hạ lúc này. Ta chỉ giúp được chút chuyện nhỏ, chẳng đáng gì.”

Trường Trung Khánh không nói thêm. Cậu nhắm mắt lại trong chốc lát, để cơ thể và tâm trí được nghỉ ngơi thật sự.

Chỉ vài phút sau, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên trước cửa. Vài hạ nhân mang thức ăn đến, hành lễ rồi lui ra. Bữa tối không nhiều món nhưng đều được sắp đặt tinh tế.

Trong không khí thoang thoảng mùi thức ăn mới, hơi nóng còn bốc lên từ nắp đậy.

Trần Dương Trí tháo nắp từng món ra. Hôm nay có một tô canh ninh xương trong vắt, bên trong có vài miếng củ cải mềm và ngọt; một đĩa thịt; ít dưa muối; và nổi bật nhất là đĩa rau muống xào tỏi, vừa chín tới, xanh mướt, hương thơm ngào ngạt.

Trường Trung Khánh nhìn đĩa rau, hơi khựng lại.

Hôm qua, cậu nói lâu rồi chưa ăn rau muống xào. Lúc đó cũng chỉ đột nhiên nghĩ đến, cậu không nghĩ ai sẽ để tâm.

Vậy mà giờ, món ấy lại hiện ra ngay trước mắt, không thiếu một chi tiết nào.

Cậu nhìn sang Trần Dương Trí, trong mắt rõ ràng mang theo sự dò xét. 

“Ngươi nói đầu bếp làm à?”

Trần Dương Trí gật đầu như chuyện đương nhiên. 

“Từ khi đến Tử Thần Các, các bữa ăn đều do tiểu nhân quyết.”

Trường Trung Khánh tỏ vẻ ngạc nhiên, như chỉ hỏi vu vơ. 

“Những món ngươi chọn đều rất hợp khẩu vị ta. Sao ngươi biết vậy?”

Hắn trả lời, giọng bình thản. 

“Chỉ đoán thôi.”

Trường Trung Khánh hơi ngẩn người, vẫn có chút nghi hoặc. Một người nếu không tìm hiểu thì làm sao biết được sở thích người khác cơ chứ. Tạm thời cứ để đó đã, đợi hệ thống nâng cấp xong đợt này cậu sẽ xem lại cốt truyện một chút, có thể cậu đã bỏ sót điều gì đó.

Cậu khẽ gật đầu với Trần Dương Trí rồi cầm bát đũa lên. Cậu ngước lên nhìn hắn vẫn đang đứng yên bên cạnh, nhíu mày nói.

“Ngươi cũng ngồi xuống đi. Cũng đâu phải lần đầu, đứng đó làm gì.”

Trần Dương Trí bật cười, kéo ghế ngồi xuống đối diện, nơi đặt bộ bát đũa khác. 

Trường Trung Khánh cầm đũa lên gắp một miếng rau muống, đưa vào miệng. Tỏi thơm vừa đủ, rau còn giữ được độ giòn, không quá dầu mỡ, đúng kiểu cậu thích.

Cậu không khen, cũng không biểu lộ gì rõ rệt. Chỉ là động tác ăn có phần chậm lại, như để kéo dài cảm giác quen thuộc ấy thêm một chút.

Trần Dương Trí không nói gì thêm, nhưng ánh mắt thì vẫn đong đầy sự chăm chú. Hắn cũng không biết từ lúc nào tầm mắt của mình cứ luôn đặt trên cái người này nữa, có lẽ từ lúc vào đây, hoặc là sớm hơn, chỉ là khi ấy hắn không để tâm thôi.