Nghe hoàng thượng muốn mình dùng bữa chung, Trường Trung Khánh thoáng khựng lại.
“Thần không dám thất lễ ngồi đồng bàn với bệ hạ.”
Cảnh Dạ không nói gì, chỉ chậm rãi nhìn cậu vài giây. Ánh mắt kia không giận dữ, nhưng mang theo áp lực không thể kháng cự. Ngay sau đó, ngài khẽ nhếch môi, nói như đùa mà không mang ý cười.
“Ngươi chê đồ ăn trong cung không hợp khẩu vị?”
“Thần không dám.”
“Không dám, nhưng vẫn muốn từ chối trẫm?”
Trường Trung Khánh im lặng trong chớp mắt. Cậu biết rõ, từ chối hoàng thượng chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa. Cậu khẽ khom người hành lễ.
“Nếu bệ hạ đã có ý ban ân, thần vui mừng còn không kịp.”
Cảnh Dạ bật cười, ánh nhìn rơi lên người hầu đang bày thêm bát đũa.
“Thế mới ngoan.”
Trường Trung Khánh ngồi xuống ghế đối diện, vẫn giữ một khoảng cách đúng mực. Ánh mắt liếc sang bát cơm trắng được đặt ngay ngắn, rồi lại nhìn sang vị đế vương trước mắt.
Cảnh Dạ không nói thêm, chỉ đưa tay gắp vài món đơn giản cho vào bát cậu, động tác vừa tao nhã vừa trầm ổn. Ngài dùng đũa gẩy nhẹ một lát măng vào bát Trường Trung Khánh, rồi mới thong thả lên tiếng.
“Trẫm nghe nói, mẫu thân Tấn Vương đã nhiều năm không cho người ngoài chạm vào. Vậy mà lần này lại để ngươi châm cứu?”
Trường Trung Khánh đáp, giọng đều và bình tĩnh.
“Thần được truyền vào từ bên ngoài, danh tiếng hẳn cũng có. Nương nương chỉ là thưởng thức y thuật của thần mà thôi.”
Cảnh Dạ chống tay, nghiêng đầu nhìn cậu một lúc.
“Ngươi theo học y bao lâu?”
“Bắt đầu từ lúc còn rất nhỏ. Hồi đó, thần từng ngã bệnh, nếu không gặp một vị lang y lưu lạc, sợ là đã không sống được.”
“Vậy nên mới bước vào con đường này?”
“Vâng.”
Cảnh Dạ gật đầu, không hỏi nữa. Bữa ăn diễn ra chậm rãi, không náo nhiệt, nhưng lại có một loại yên tĩnh bình lặng.
Khi thức ăn được dọn hết, Cảnh Dạ khẽ phẩy tay.
“Các ngươi lui hết đi.”
Các thái giám và cung nữ lặng lẽ rời khỏi, từng người một lui ra ngoài, cánh cửa khép lại, tiếng bước chân cũng biến mất sau lớp rèm dày.
Trong phòng chỉ còn lại ánh sáng mềm dịu, hơi trà còn nóng và hai người.
Cảnh Dạ không nóng vội, ngài chỉ nhấp một ngụm trà, rồi mới chậm rãi cất lời, phá vỡ sự im ắng.
“Thần y, ngươi được mẫu thân Tấn Vương tin tưởng, còn được ngự y viện hết lời ca ngợi. Lần này đi ngươi có phát hiện điều gì đặc biệt không?”
Trường Trung Khánh khẽ giật mình, đặt chén trà xuống. Cậu biết, đây mới là lúc Cảnh Dạ thực sự muốn nói chuyện.
Trường Trung Khánh cụp mắt nói.
“Thần không dám giấu giếm Bệ hạ,”
Giọng điệu cậu trở nên nghiêm túc hơn.
“Trong quá trình châm cứu cho Nương nương, thần nhận thấy một manh mối khá hữu ích.”
Cảnh Dạ nhướng mày, ánh mắt trở nên sắc bén.
“Là gì?”
Trường Trung Khánh đáp.
“Là mùi hương trên túi thơm của Nương nương, tâu Bệ hạ. Không phải mùi thuốc, cũng không phải hương hoa bình thường trong phủ. Đó là một mùi hương rất đặc biệt, thuộc loại chỉ có thể tìm thấy ở Nam Châu, nơi nổi tiếng với các lò hương chế riêng cho giới thương nhân có thế lực mười lăm năm trước.”
Cảnh Dạ lắng nghe, nét mặt không biểu lộ cảm xúc rõ rệt, nhưng ánh mắt ngài tập trung hoàn toàn vào Trường Trung Khánh.
Trường Trung Khánh tiếp lời.
“Thần từng đọc trong một y văn cũ, ở đó có ghi lại loại trầm hương này có tác dụng làm chậm quá trình phát độc, thường dùng trong các trường hợp bị đầu độc lâu ngày, không thể trị dứt. Tuy nhiên, nó cũng không gây hại cho người bình thường.”
Cậu ngừng một chút, để Cảnh Dạ tiêu hóa thông tin.
“Thần nghĩ, nếu người phối hương cho mẫu phi Tấn Vương năm xưa là người ngoài thì sao?”
Cảnh Dạ gật đầu nhẹ, ra hiệu cho Trường Trung Khánh tiếp tục.
“Thần đã lén điều tra thêm và phát hiện rằng trong cơ thể nương nương có thứ gì đó khác thường. Chúng rất nhỏ, ẩn sâu dưới da thịt. Chỉ có loại kỹ thuật tinh vi mới đem thứ đó vào được.”
Ánh mắt Cảnh Dạ càng thêm sắc lạnh.
“Ngươi còn phát hiện ra điều gì nữa không?”
Trường Trung Khánh hơi cúi đầu, giọng nhỏ hơn một chút nhưng vẫn rõ ràng.
“Tâu Bệ hạ, thần đã tìm thấy một manh mối quan trọng khác. Trên một hộp hương bằng ngọc khảm xà cừ đặt trên bàn trang điểm của Nương nương, dưới lớp lụa lót đáy, thần phát hiện một ký hiệu mờ nhòe là D.G.”
Cảnh Dạ khẽ cau mày.
“D.G?”
“Vâng. Thần đã đối chiếu với một số tài liệu cũ mà vị sư phụ thần để lại. Ký hiệu này là của một vị danh y nổi tiếng, nhưng đã biến mất từ nhiều năm trước.”
Trường Trung Khánh ngước mắt nhìn thẳng vào Cảnh Dạ.
“Thần mạnh dạn đề nghị Bệ hạ nên điều tra kỹ lưỡng về vị danh y mang ký hiệu D.G này. Theo những gì thần tìm hiểu được, người này có khả năng chữa bệnh cho Quý phi. Nếu có thể tìm ra tung tích của người này, thần tin rằng chúng ta sẽ tìm ra được chân tướng của những gì đang xảy ra năm đó.”
Cảnh Dạ nhắm mắt lại, trầm ngâm suy nghĩ. Sự yên tĩnh trong phòng trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Những gì Trường Trung Khánh vừa nói đã hé lộ một bức màn bí ẩn bấy lâu nay, chạm đến một vấn đề cốt lõi mà ngài có lẽ đã hoài nghi từ lâu. Nét mặt của ngài thoáng hiện lên vẻ phức tạp, vừa có sự suy tư, vừa có chút giận dữ âm ỉ.
Cảnh Dạ hỏi, giọng điệu tuy bình tĩnh nhưng lại chứa đựng một áp lực vô hình.
“Ngươi chắc chắn về những gì mình nói?”
Trường Trung Khánh đáp, giọng kiên định.
“Những gì thần phát hiện đều có căn cứ. Thần không dám vọng ngôn.”
Cảnh Dạ nhìn thẳng vào Trường Trung Khánh.
“Thần y à, khanh đã mang đến cho Trẫm một manh mối vô cùng quan trọng đấy. Trẫm sẽ cho người điều tra kỹ lưỡng về vị danh y. này. Ngươi hãy tiếp tục điều trị cho mẫu thân Tấn Vương phải cẩn trọng chút. Ngươi hiểu ý Trẫm chứ?”
Trường Trung Khánh cúi đầu.
“Thần hiểu rõ, Bệ hạ,”
Cậu vốn đã cẩn trọng hơn từ lúc giao dịch với hoàng thượng rồi, đến nay không biết hiệu ứng cánh bướm đã xảy ra tự bao giờ. Cuộc điều tra này không chỉ liên quan đến mẫu thân Tấn Vương, mà còn ảnh hưởng đến nhiệm vụ của cậu và cả triều đình.
Cuộc nói chuyện kết thúc, Trường Trung Khánh xem xét tình trạng hoàng thượng lần cuối rồi cúi đầu cáo lui. Bước chân cậu rời khỏi thư phòng của Cảnh Dạ, nhưng tâm trí vẫn còn vương vấn những suy nghĩ.
Vừa trở về Tử Thần Các, Trường Trung Khánh đã thấy một hạ nhân đứng đợi ở cửa. Dáng người cao ráo, ngũ quan bình thường, không có gì nổi bật. Tuy nhiên, cậu lập tức nhận ra đây là người của hoàng thượng phái đến. Cảnh Dạ đã dặn dò sẽ cho người giám sát chế độ ăn uống của cậu, và nay người đó đã xuất hiện.
Người đó cúi đầu, giọng nói đều đều nhưng cung kính.
"Thần y, Bệ hạ lo lắng cho sức khỏe của ngài, đặc biệt là sau những ngày đêm miệt mài điều chế thuốc. Người đã đặc biệt phái tiểu nhân đến đây để đốc thúc ngài dùng bữa, đảm bảo sức khỏe."
Trường Trung Khánh gật đầu, chấp nhận thiện ý của hoàng thượng. Cậu biết đây là sự quan tâm, nhưng cũng ngầm hiểu là một hình thức giám sát tinh tế.
Trường Trung Khánh không lên tiếng hỏi.
“Ngươi tên gì?”
"Tiểu nhân là Trần Dương Trí."
Trường Trung Khánh gật đầu, không hỏi thêm, người này không xuất hiện trong cốt truyện, có lẽ chỉ là người qua đường mà thôi.
Trần Dương Trí đứng ở một góc khuất, lặng lẽ quan sát. Ánh mắt hắn tuy bình thường nhưng lại ẩn chứa sự sắc bén, dò xét từng cử chỉ của Trường Trung Khánh. Điều này càng khẳng định suy đoán của cậu về việc Cảnh Dạ muốn theo dõi sát sao mình.
Trường Trung Khánh không để tâm đến sự hiện diện của Trần Dương Trí nữa. Cậu đi thẳng vào phòng điều chế. Trên bàn vẫn khá bừa bộn, cậu cũng không rảnh quan tâm mà tiếp tục mở bảng hệ thống ra.
Trường Trung Khánh tập trung toàn bộ tinh lực vào công việc. Viên thuốc nén mà cậu đã đưa cho Cảnh Dạ chỉ là tạm thời. Giờ đây, cậu cần một phương thuốc giải độc hoàn toàn, không để lại bất kỳ di chứng nào.
"Hệ thống, mở lại dữ liệu phân tích cấu trúc của Hoán Dừng và chất xúc tác."
[Có ngay.]
Trường Trung Khánh thao tác một số phương pháp khả thi. Bình thí nghiệm liên tục được đổi mới, màu sắc cũng thay đổi từ xanh nhạt sang tím sẫm, rồi lại trong suốt. Mỗi lần thất bại, cậu lại ghi lại cẩn thận vào bảng phân tích, đánh dấu từng phản ứng dị thường.
Thời gian trôi đi. Ngoài trời, mặt trời dần ngả bóng. Trần Dương Trí vẫn đứng đó, đôi lúc mang đến cho cậu chút đồ ăn, nước uống, nhưng Trường Trung Khánh chỉ ăn rất ít, tâm trí hoàn toàn đắm chìm vào các phép thử. Cậu biết sức khỏe hoàng thượng chẳng dư giả nhiều.
Lại một tuần trôi qua. Khi đêm xuống, ánh nến tiếp tục trở thành nguồn sáng chính trong Tử Thần Các. Mùi dược liệu đậm đặc hơn, tiết trời cũng ngày càng lạnh. Tay Trường Trung Khánh run nhẹ, nhưng ánh mắt vẫn sáng rực sự tập trung.
Trường Trung Khánh thở phào nhẹ nhõm. Khuôn mặt cậu lộ rõ vẻ mệt mỏi nhưng cũng rạng rỡ niềm hy vọng.
Cậu lẩm bẩm.
"Đây rồi, chỉ cần điều chế ra được, Cảnh Dạ sẽ an toàn."
Giờ đây, cậu đã có công thức. Vấn đề chỉ còn là biến nó thành hiện thực.
Hiện tại, Trường Trung Khánh bắt đầu giai đoạn quan trọng nhất: điều chế thuốc.
Cậu phải đảm bảo từng liều lượng, từng công đoạn đều hoàn hảo. Cậu tỉ mỉ chọn lựa những dược liệu quý hiếm nhất, tự tay nghiền nát, chưng cất và cô đặc. Dưới sự giúp đỡ của hệ thống và nguồn tài chính từ hoàng thượng, bát thuốc cuối cùng cũng ra đời.
Sau những nỗ lực không ngừng nghỉ, Trường Trung Khánh đứng thẳng dậy, cầm bát thuốc cẩn thận đưa đến tay hoàng thượng. Chúng tỏa ra một thứ hương thơm thanh khiết, khác hẳn với mùi dược liệu trước.
Trần Dương Trí vẫn đứng ở góc phòng, thấy cậu rời đi mới khẽ động đậy. Ánh mắt hắn lướt qua lọ thuốc, rồi lại dừng lại trên những vật nằm ngổn ngang trên bàn, thoáng qua một tia phức tạp.
Mở mắt ra lần nữa, mọi cảm xúc dường như bị chôn sâu dưới đáy mắt, chẳng thể phát hiện gì nữa. Hắn như thường lệ đi đến nhà bếp nhìn xem một chút.
Tối nay nên cho thần y ăn món gì đây.