Cảnh Dạ đặt bút xuống, đầu ngón tay vô thức xoay nhẹ con dấu ngọc đang đặt bên mép bàn. Ánh nến hắt lên gương mặt tuấn tú khiến đường nét vốn lạnh lùng của y càng trở nên u trầm.
Một lúc lâu sau, y mới nhấc tay, đóng dấu lên tấu chương trước mặt.
Là y đã cho phép việc này.
Lúc ấy vào đêm khuya, đèn lồng nơi hành lang dài đều phủ lớp vải đỏ, ánh sáng hắt qua rèm cửa như những đốm lửa âm ỉ. Y đứng quay lưng lại với Trung Khánh, giọng nói vang lên lạnh nhạt.
“Ngươi muốn đi chữa bệnh cho mẫu phi Tấn Vương?”
Trường Trung Khánh quỳ một gối, dáng người thẳng lưng, cung kính nhưng không quá rụt rè.
“Thần xin được thử một lần. Thân thể nương nương đã suy nhược, nhưng nếu chữa đúng cách vẫn có thể kéo dài mạng sống.”
Cảnh Dạ im lặng giây lát, rồi quay lại nhìn thẳng vào cậu. Ánh mắt y sâu như nước giếng cổ, không dễ đoán, nhưng trong đáy mắt ấy lại lặng lẽ gợn lên một thứ gì đó khó gọi tên.
“Ngươi thật lòng muốn can dự vào việc này? Mẫu phi của hắn, không phải người ngoài có thể tùy tiện chạm vào. Tấn Vương cũng không dễ tin ai.”
Trường Trung Khánh đáp thẳng, không né tránh.
“Thần biết. Nhưng chính vì vậy, thần mới muốn đích thân đến.”
Cảnh Dạ nheo mắt lại, khẽ gật đầu.
“Được. Ta cho phép. Nhưng phải có điều kiện.”
Trường Trung Khánh ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh chờ đợi.
Cảnh Dạ bước vài bước, ánh sáng từ đèn lồng nơi rèm cửa chiếu lên phần vạt áo thêu chỉ vàng, từng bước đi như in sâu vào nền đá.
Y dừng lại trước mặt cậu, cúi nhìn người đang quỳ dưới đất, giọng nói đều đều nhưng không mang theo cảm xúc.
“Ngươi là người do Tô Nguyệt tiến cử.”
Một câu nói không đầu không đuôi, nhưng lại chất chứa nhiều tầng hàm ý. Trường Trung Khánh hơi cúi đầu sâu thêm, không biện bạch.
Cảnh Dạ lại nói tiếp.
“Trẫm tin nàng. Nhưng ngươi thì không chắc.”
Trường Trung Khánh khẽ động mi, nhưng vẫn giữ im lặng.
“Ngươi theo lệnh nàng mà đến. Nay lại muốn tự mình tiến vào phủ Tấn Vương, chữa bệnh cho người từng suýt khiến nhà họ Tô thân bại danh liệt.”
Giọng nói vẫn lạnh, nhưng lần này mang theo một tia sắc bén.
“Thế lực của Tô gia quá mức cẩn thận, lại giỏi giấu dao trong vỏ. Trẫm không thể để một người như ngươi hành động tùy tiện.”
Trường Trung Khánh ngẩng đầu lên. Trong đôi mắt cậu, là sự tĩnh lặng như mặt hồ đêm.
“Thần hiểu. Tuy nhiên thần chỉ hành y, không tham dự chính sự.”
Cảnh Dạ khẽ cười.
“Nói như vậy, ngươi nghĩ bản thân có thể đứng ngoài mọi sóng gió?”
Y hơi cúi người xuống, giọng nói đột nhiên trầm thấp.
“Vậy thì điều kiện của trẫm là tìm manh mối Tấn vương tạo phản. Bởi vậy từ nay ngươi phải chịu sự giám sát của trẫm. Mọi việc ngươi làm trong phủ Tấn Vương, mỗi lời ngươi nói, mỗi phương thuốc ngươi kê, đều phải được hồi báo cho trẫm.”
Trường Trung Khánh cau mày, lần đầu hiện rõ sự do dự.
Không đợi cậu đáp, Cảnh Dạ đã nói tiếp.
“Sau khi khỏi bệnh, trẫm sẽ trả ngươi tự do.”
Y dừng một chút, rồi nói khẽ.
“Hoặc ngươi có thể từ chối. Ở lại bên cạnh trẫm, dưới cái mác ngự y trong cung. Không ai đụng tới ngươi, nhưng ngươi cũng không được đi đâu cả.”
Một câu nói, như vạch ra hai con đường. Không hề ép buộc, nhưng lại mang theo thứ uy áp khó cưỡng.
Trường Trung Khánh nhìn y, hồi lâu sau mới khẽ cúi đầu.
“Thần xin lĩnh chỉ.”
Kết thúc hồi tưởng, Cảnh Dạ đứng dậy đi đến bên cửa sổ. Ngoài trời, sương khuya đã dày, phủ trắng trên mái ngói điện các.
Cảnh Dạ nhìn về một hướng, đáy mắt dường như lướt qua một tia suy tư không rõ ràng.
Một lúc sau, y mới quay đầu, gọi người.
“Truyền Từ Quý đến đây.”
Không bao lâu, một bóng người mặc áo choàng đen tiến vào, hành lễ.
“Thần ở đây.”
Cảnh Dạ lạnh giọng hỏi.
“Hôm nay thế nào?”
Từ Quý đáp
“Thần không vào điện trực tiếp, nhưng có bố trí người quan sát. Hắn không sử dụng độc dược, thủ pháp châm cứu thuần y lý, không giống giả mạo.”
Cảnh Dạ khẽ gật, nhưng không biểu lộ hài lòng.
“Tấn Vương có động thái gì khác thường không?”
Từ Quý do dự một chút, rồi nói.
“Tấn Vương tự dẫn khí cho Chiêu Vĩ Tần. Thoạt nhìn như muốn cứu sống bà ta thật.”
Cảnh Dạ nhướng nhẹ mày, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn gần cửa sổ.
“...Không hợp lý.”
Y lặp lại câu đó, như đang nói với chính mình.
Tấn Vương vẫn luôn lãnh đạm với mẫu phi. Ngay cả khi bà ta bệnh nặng, cũng chỉ lệnh người đưa thuốc, chưa từng đích thân can dự.
Lần này lại chịu hy sinh như vậy, dù biết sẽ tổn hao nguyên khí. Hành động ấy, trái với thói quen của hắn.
Cảnh Dạ rơi vào suy tư.
Trời vừa hửng sáng, ánh mặt trời yếu ớt len lỏi qua làn sương sớm, chiếu vào hành lang dài phủ đầy bóng cây trong Tấn Vương phủ. Trường Trung Khánh bước chậm rãi, bước chân ổn định mà trầm tĩnh, tay áo nhẹ lay theo từng cơn gió lạnh đầu ngày.
Hôm nay, cậu có một giấc ngủ sâu hiếm hoi.
Đến trước cửa viện nơi Chiêu Vĩ Tần ở, Trường Trung Khánh khẽ gật đầu với người gác rồi bước vào phòng. Không khí lặng yên khiến từng tiếng bước chân đều trở nên rõ ràng. Mùi thuốc nhẹ nhàng vương trên chăn gối, không che giấu được sự u ám vốn bám vào viện này từ nhiều năm trước.
Cậu đến bên giường, cúi người bắt mạch như thường lệ. Mạch tượng vẫn yếu, nhưng không rối loạn, là dấu hiệu tốt. Ánh mắt cậu thoáng liếc qua gương mặt Chiêu Vĩ Tần. Người phụ nữ ấy đang nhắm mắt, sắc mặt tái nhợt, da nhăn nheo theo năm tháng. Khuôn mặt ấy tuy đã héo úa bởi thời gian và bệnh tật, nhưng đâu phải loại tàn phai tầm thường. Đường nét vẫn còn, sống mũi cao, môi hơi mỏng, xương gò má thanh thoát. Dưới lớp da nhăn nheo là một bố cục khuôn mặt mà bất kỳ ai cũng có thể nhận ra đây từng là một mỹ nhân thật sự.
Nếu người từng tốn nhiều tâm tư đến thế để giữ gìn dung nhan, thì dù bệnh đến mấy cũng không thể tàn tạ đến độ này chỉ sau mười mấy năm. Tuổi tác chỉ mang đến nếp nhăn, không thể phá nát toàn bộ khí sắc.
Tuy nhiên, điều khiến Chiêu Vĩ Tần vẫn còn sống đến nay là do mùi hương trên túi thơm.
Không phải mùi thuốc, cũng không phải mùi hương hoa bình thường trong phủ. Đó là một mùi hương rất đặc biệt, thuộc loại chỉ có thể tìm thấy ở Nam Châu, nơi nổi tiếng với các lò hương chế riêng cho giới thương nhân có thế lực mười lăm năm trước.
Trong một y văn cũ mà cậu đọc từng ghi lại loại trầm hương này có tác dụng làm chậm quá trình phát độc, thường dùng trong các trường hợp bị đầu độc lâu ngày, không thể trị dứt. Nhưng cũng không gây hại người bình thường.
Cậu lặng lẽ đứng dậy, bước lại bàn, mở hòm thuốc mang theo, giả vờ tìm kim châm, ánh mắt lặng lẽ liếc hộp hương bằng ngọc ở góc bàn trang điểm.
Hộp ngọc khảm xà cừ đặt ngay ngắn trên bàn trang điểm, thoạt nhìn không có gì đặc biệt, nhưng Trường Trung Khánh đã từng đọc trong tiểu thuyết về kiểu chế tác ấy, bên trong có manh mối về người duy trì sắc đẹp cho bà năm đó. Hôm qua cậu đã thấy nó, nhưng có Tấn Vương ở đó, cậu không tiện động thủ.
Cậu nói nhẹ nhàng với thị nữ.
“Để điều hòa lại khí huyết cho nương nương, ta sẽ dùng châm cứu hỗ trợ. Lát nữa nương nương sẽ mệt, cần yên tĩnh nghỉ ngơi.”
Thị nữ gật đầu, lùi ra sau một bước, vẫn giữ khoảng cách đủ gần để quan sát. Trường Trung Khánh chỉ châm ba mũi, đúng vị trí cần thiết, rồi rút kim nhanh, động tác thuần thục. Chỉ một lát sau, sắc mặt Chiêu Vĩ Tần dãn ra, hơi thở nhẹ lại, bà đã rơi vào cơn ngủ mê.
Trường Trung Khánh nghiêng đầu, nói như vô tình.
“Trong phòng phải để thuốc an thần đặc chế. Mùi có thể hơi nồng, dễ gây đau đầu với thể chất bình thường. Cô nương có thể ra ngoài một lát, khi nào xong ta sẽ gọi vào thay khăn.”
Thị nữ hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn khẽ cúi người, nhẹ bước rời khỏi phòng.
Lúc này, gian phòng chỉ còn lại một mình Trường Trung Khánh và Chiêu Vĩ Tần. Ánh nắng sáng mờ chiếu lên gương mặt lặng lẽ của cậu.
Cậu đứng dậy, đi thẳng đến bàn trang điểm. Hộp ngọc khảm xà cừ vẫn nằm im nơi góc bàn, không khoá. Cậu đeo găng tay mỏng, khẽ mở nắp hộp.
Mùi hương lập tức lan ra, trầm dịu mà không gắt, hệt như lần trước cậu ngửi thấy trên khăn tay. Bên trong hộp là một vòng bánh hương được bảo quản kỹ càng, đáy lót lụa, có vẻ đã dùng nhiều năm. Không có gì đặc biệt, thoạt nhìn như vật dụng thường ngày của người ưa sạch sẽ, chỉn chu.
Nhưng Trường Trung Khánh không rời mắt. Lớp lụa lót đáy ấy không đơn thuần là để làm đẹp. Dưới ánh sáng sớm mờ chiếu nghiêng qua rèm, có một điểm rất mờ. Đó không phải chữ, mà là vết như dấu ấn nhòe. Gần như vô hình, chỉ hiện lên khi lớp hương gặp hơi ấm bàn tay, đồng thời được ánh sáng hắt tới.
Cậu cẩn thận nâng lớp lụa lên, trên đó hiện lên dòng chữ mờ nhòe.
“D.G.”
Cậu cẩn thận cuộn lụa lại, đặt về chỗ cũ như chưa từng động đến, đóng hộp, xoay người về lại bên giường.
Khi buổi trị liệu kết thúc, cậu rời khỏi viện, bước chậm về phía hành lang phủ đầy nắng sớm.
Trường Trung Khánh đổi đường, rẽ sang nơi ở của hoàng thượng. Hộp thuốc vẫn cầm trên tay, bước chân ổn định, không vội vàng cũng chẳng lén lút. Cậu ước lượng thời gian này hoàng thượng hẳn cũng bãi triều rồi.
Một thái giám đứng canh ngoài cửa thấy cậu, thoáng sửng sốt, sau đó vội hành lễ.
“Thần y đến khám bệnh cho hoàng thượng sao?”
Trường Trung Khánh đáp, ánh mắt dừng ở cửa nội thất khép hờ phía sau.
“Đúng vậy.”
Thái giám hơi do dự một chút.
“Giờ này hoàng thượng đang dùng bữa, thần y đợi chút để nô tài vào bẩm một tiếng.”
Thái giám vừa định xoay người thì từ trong nội điện truyền ra một giọng nói quen thuộc, trầm thấp nhưng không mất vẻ uy nghi.
“Là thần y à? Vào đi, trẫm đang dùng bữa, cũng vừa đúng lúc.”
Thái giám vội cung kính mời cậu vào.
Trong điện, hoàng thượng đang ngồi sau chiếc bàn gỗ tử đàn, trên bàn là vài món ăn thanh đạm nhưng tinh xảo, bên cạnh vẫn còn một chỗ trống, như đã chuẩn bị sẵn. Trường Trung Khánh khom người thi lễ.
Hoàng thượng đặt đũa xuống, ánh mắt rơi lên người cậu.
“Trẫm nghe tiếng đã đoán là ngươi. Vừa hay, ngươi chưa dùng bữa phải không?”
Trường Trung Khánh thoáng ngẩn người, rồi chậm rãi đáp.
“Thần không dám quấy nhiễu bệ hạ.”
Cảnh Dạ nhìn cậu hỏi.
“Trẫm nghe nói sáng nay thần y cũng chữa trị cho mẫu thân của Tấn Vương?”
“Vâng.”
Cảnh dạ cười khẽ, vẫy tay ra hiệu cho thái giám.
“Thêm một bộ bát đũa đi.”