Dược liệu đã chuẩn bị đầy đủ, giờ Trường Trung Khánh chỉ cần bào chế. Bài thuốc cho Chiêu Vĩ Tần tuy không khó về phương pháp, nhưng lại đòi hỏi sự tỉ mỉ trong từng khâu một. Từng loại dược liệu phải được cân chuẩn đến từng phân, nấu đúng thời gian, đúng độ lửa, không sai lệch dù chỉ một nhịp.
Cậu ngồi trong gian phòng nhỏ cạnh dược thất, tay không ngừng khuấy đều nồi thuốc trên lửa, ánh mắt chuyên chú. Hệ thống 444 thỉnh thoảng đưa ra vài cảnh báo vi lượng, nhưng phần lớn thời gian đều yên tĩnh bất thường.
Đến cuối giờ Thân, thuốc đã được nấu xong, chiết tách thành hai phần, một phần đặc dùng làm thuốc hòa huyết, một phần loãng để uống hỗ trợ quá trình đó. Cậu dùng hộp gỗ kín khí bọc lấy, gói kỹ rồi thay y phục sạch, lên kiệu đến phủ Tấn Vương.
Phủ Tấn Vương đã được báo trước. Khi Trung Khánh tới nơi, Tấn Vương tự mình ra đón.
Tấn Vương đứng trước cửa phủ, toàn thân vận trường bào màu chàm nhạt, dáng đứng thẳng tắp. Khi thấy Trường Trung Khánh bước xuống kiệu, hắn khẽ gật đầu, ngữ khí ôn hòa mà xa cách.
“Thần y, đường xa vất vả rồi. Mời vào.”
Không có vẻ nôn nóng, chẳng có sự cuống quýt của một người con lo lắng cho mẫu thân đang bệnh nặng. Ánh mắt Tấn Vương dừng trên hộp gỗ trong tay Trường Trung Khánh, chỉ thoáng liếc qua rồi quay người dẫn đường.
Trường Trung Khánh đi theo hắn vào trong, không hỏi gì thêm. Hệ thống 444 trong đầu lại lẩm bẩm.
[Không sốt ruột thật kìa. Mẫu phi hắn ta sắp không qua khỏi mà ánh mắt còn bình tĩnh hơn nước giếng.]
Cậu khẽ đáp trong lòng.
Vì đâu phải lo cho mẫu phi.
Phủ Tấn Vương u tĩnh lạ thường, cung nhân không ai dám nói to. Bọn họ đi qua hai lớp sân, đến một gian phòng nhỏ nằm cuối cùng trong nội viện. Trong phòng, Chiêu Vĩ Tần đang nằm nghỉ, mặt xanh xao, đôi môi nhợt nhạt. Cung nữ quỳ bên giường thấy có người đến liền cúi đầu rời đi.
Tấn Vương không vội bước vào mà dừng chân ngoài cửa, giọng nhẹ tênh.
“Cô gia muốn bà ta sống thêm ít nhất là nửa năm nữa.”
Trường Trung Khánh ngẩng đầu nhìn hắn. Tấn Vương quay lại, vẻ mặt dịu dàng nhưng giọng lại như đang nói đến một con cờ trên bàn.
“Thần y làm được chứ?”
Trường Trung Khánh không tò mò, chỉ yên lặng gật đầu.
“Có thể hơn.”
Tấn vương bật cười.
“Đúng là thần y. Ngươi cứu được mẫu phi, ta sẽ không quên.”
Lời hứa lạnh nhạt như nước, chẳng có vẻ biết ơn, cũng chẳng có vẻ thành tâm. Nhưng Trường Trung Khánh không để tâm.
Thấy cậu bước vào, Chiêu Vĩ Tần lập tức ngồi dậy, sắc mặt vẫn còn tái nhợt nhưng ánh mắt rõ ràng hơn nhiều so với lần trước.
Bà nhìn Trường Trung Khánh, giọng khàn nhưng không giấu được sự mong đợi.
“Ngươi đến rồi.”
“Vâng. Nương nương yên tâm, hôm nay bắt đầu quá trình dẫn khí. Nhưng trước đó thần xin phép gây mê người trước.”
Chiêu Vĩ Tần liếc qua Tấn Vương rồi gật đầu.
Trường Trung Khánh đặt hộp gỗ xuống bàn con bên giường, cẩn thận mở ra. Trong hộp chia thành từng ngăn nhỏ, mỗi ngăn là một loại dược liệu đã được xử lý sơ, bao gồm cả kim châm, bình thuốc hòa huyết dạng cao và một túi vải nhỏ chứa bột mịn gây tê tạm thời.
Cậu lấy ra một chiếc khăn mỏng, nhúng vào dung dịch thuốc rồi nhẹ nhàng lau sạch cánh tay Chiêu Vĩ Tần. Động tác thuần thục mà nhẹ nhàng, ánh mắt luôn dõi theo sắc mặt của bà.
“Nương nương sẽ cảm thấy hơi tê từ khuỷu tay trở xuống. Sau đó, thần sẽ bắt đầu châm dẫn khí và gây mê cho người.”
Bên cạnh, một cung nữ già bước tới, đưa khăn gấm lau trán cho Chiêu Vĩ Tần. Bà không nói gì, chỉ gật nhẹ. Thân thể này đã quen với khổ đau, chỉ cần có cơ hội sống thêm, bà sẽ chịu được.
Tấn Vương lặng lẽ quan sát từng động tác của Trường Trung Khánh, ánh mắt không biểu lộ điều gì cụ thể.
Khi Trường Trung Khánh lấy ra hộp kim châm, hắn mới hỏi.
“Châm cứu hỗ trợ điều hòa khí huyết?”
“Phối hợp giữa dược và châm cứu mới giữ được nhịp sinh lực ổn định. Nếu chỉ dùng thuốc, thân thể yếu thế này không chống đỡ nổi.”
“Ừ.”
Tấn Vương khẽ gật đầu, ánh mắt rời đi nơi khác.
“Cứ làm theo cách của ngươi. Ta không ngăn cản.”
Trường Trung Khánh rút một cây kim dài khỏi ống tre, giơ lên ánh sáng kiểm tra. Kim được mài mảnh như sợi tóc, vừa đủ xuyên qua lớp da mà không tổn thương mạch chính.
Cậu hít sâu một hơi, đặt đầu ngón tay lên cổ tay Chiêu Vĩ Tần bắt mạch lần cuối, rồi mới trầm giọng.
“Bắt đầu thôi, nương nương.”
Chiếc kim đầu tiên đâm xuống, nhẹ như gió thoảng. Chiêu Vĩ Tần chỉ khẽ chau mày. Những cây tiếp theo nhanh chóng được cắm vào các huyệt vị chủ chốt quanh cánh tay, ngực và hai bên lưng.
Châm xong, Trường Trung Khánh mới lấy ra một chiếc chén sứ men trắng, rót phần thuốc loãng đã chuẩn bị sẵn. Hương thuốc nồng nhưng không gắt, ngửi lâu lại có cảm giác thanh mát như thảo nguyên cuối thu.
Cậu đỡ lấy Chiêu Vĩ Tần, dìu bà uống từng ngụm nhỏ. Ánh mắt bà khẽ nhắm lại, thân thể dần thả lỏng dưới tác dụng của dược tính. Đồng thời, lượng thuốc gây mê cũng được châm vào.
Trường Trung Khánh quay sang Tấn Vương.
“Xin mời chuẩn bị, vương gia cần để thần lấy máu từ tĩnh mạch cổ tay, không được gián đoạn.”
Tấn Vương không nói gì, chỉ cởi tay áo, tự rút dao nhỏ ra.
“Lấy đi.”
Trung Khánh không để ý đến con dao đó mà cẩn thận xem hộp thuốc của mình. Cậu lấy ra một ống trúc mảnh được niêm kín bằng sáp ong, nhẹ tay mở nắp, để lộ bên trong là một đoạn ngân ly được ngâm dược.
Từ hộp gỗ, cậu lấy thêm chiếc đĩa nhỏ bằng ngọc, đặt hai viên hạch dược ở giữa. Hạch đen đại diện cho dược lực sống, hạch trắng để ổn định khí mạch. Cậu dùng đầu kim chạm vào hạch trắng trước, rồi mới chuyển sang hạch đen, dẫn khí từ từ thông qua ngân ly mỏng, bắt đầu quá trình kết nối dòng chảy sinh lực.
“Bắt đầu trị liệu được rồi. Lần đầu sẽ hơi đau đớn.”
Tấn Vương dường như chả để tâm nói.
“Không sao.”
Một đầu ngân ly được gắn vào vết rạch nhỏ nơi tĩnh mạch cổ tay của Chiêu Vĩ Tần, đầu còn lại gắn vào tay Tấn Vương. Khi chất dẫn bắt đầu hoạt động, từ bên trong ngân ly nổi lên một ánh lục mờ nhạt.
Dòng máu từ cổ tay Tấn Vương bắt đầu thấm qua ngân ly, hòa vào luồng dược lực được dẫn từ hạch dược và thuốc uống ban nãy, tạo nên một quá trình tuần hoàn kép.
Trường Trung Khánh đặt ba ngón tay lên mu bàn tay Chiêu Vĩ Tần, cảm nhận từng biến hóa nhỏ trong mạch đập. Trong lòng cậu thầm đếm nhịp, ánh mắt không rời khỏi đường ngân ly đang truyền khí lực qua lại.
Một giọt mồ hôi lăn dài trên thái dương. Không phải vì căng thẳng, mà vì độ chính xác của quá trình này.
Chiêu Vĩ Tần khẽ rên lên, mí mắt co giật nhẹ. Tấn Vương lập tức nghiêng người, nhưng Trường Trung Khánh đã giơ tay cản.
“Đây là phản ứng bình thường. Lần đầu tiên dẫn nội khí từ người khác, thân thể sẽ bài xích. Nhưng chỉ cần qua được giai đoạn này, huyết mạch sẽ dần thích ứng.”
Cậu nhanh chóng rút thêm một cây kim ngắn, cắm vào huyệt sau lưng Chiêu Vĩ Tần, ngăn chặn dòng khí nghịch.
Bên trong ngân ly, ánh lục đã chuyển dần sang xám nhạt. Đó là dấu hiệu khí lực từ Tấn Vương đang hòa tan dược lực trong cơ thể Chiêu Vĩ Tần, thúc đẩy khí huyết lưu thông.
“Cần bao lâu?”
Trường Trung Khánh đáp không chậm một nhịp.
“Khoảng một tuần trà. Sau đó phải rút kim ngay, nếu không nội lực sẽ phản phệ.”
Cậu đổi tay, đưa tay trái bắt mạch lại. Dưới lớp da mỏng, mạch đập đã dần ổn định, không còn hỗn loạn như trước. Màu sắc nơi cổ tay Chiêu Vĩ Tần cũng chuyển từ tái nhợt sang hồng nhạt.
Thấy vậy, Trường Trung Khánh mới khẽ thở ra.
Thời gian trôi đi, từng hơi thở trong phòng trở nên yên tĩnh đến mức nghe được tiếng ngân ly rung nhẹ. Khi thời gian một tuần trà sắp hết, Trường Trung Khánh đột nhiên nhíu mày.
Cậu chưa kịp nói gì thì mạch tượng dưới tay đột nhiên rung mạnh.
Chiêu Vĩ Tần ho khẽ, môi run lên. Một dòng khí nóng từ trong lòng bàn tay bắt đầu trào ngược.
Trường Trung Khánh lập tức ra tay, vỗ mạnh vào vài huyệt chế ngự. Đồng thời, cậu đưa tay còn lại rút nhanh ngân ly ra khỏi hai người.
“Ngắt dòng khí. Nương nương không thể tiếp nhận thêm nữa.”
Ánh sáng từ ngân ly tắt phụt như ngọn đèn bị dập, cả không gian chợt rơi vào tĩnh lặng nặng nề.
Tấn Vương rút khăn lau cổ tay, giọng trầm xuống.
“Vẫn chưa ổn sao?”
Trường Trung Khánh quệt mồ hôi, lắc đầu.
“Không. Chỉ là lần đầu tiên nên cơ thể phản ứng mạnh. Nhưng nếu tiếp tục trị liệu hai lần nữa, có thể ổn định hoàn toàn.”
Cậu cúi đầu thật sâu.
Một lúc lâu sau, Tấn Vương chỉ thở ra một tiếng.
“Cứ tiếp tục đi. Mẫu phi nên sống thêm chút nữa.”
“Vâng.”
Trường Trung Khánh đứng dậy, xử lý vết thương cho Tấn Vương rồi thu dọn đồ đạc. Sau khi mọi thứ được đóng hộp cẩn thận, cậu thi lễ.
“Ngày mai thần sẽ đến châm lại lần hai. Trong vòng bảy ngày, không được để bà ấy tiếp xúc với gió lạnh hoặc bị kích động tinh thần.”
Tấn Vương phất tay, ra hiệu cho cung nhân bên ngoài.
Một hạ nhân nhanh chóng bước vào, cúi đầu.
“Thần y mời theo nô tài đến nghỉ ngơi.”
Trường Trung Khánh ôm hộp gỗ rời đi. Khi cánh cửa phòng khép lại phía sau lưng cậu, ánh mắt Tấn Vương mới dừng lại trên gương mặt đã dần có sức sống của mẫu thân, khẽ nhíu mày.
Dưới ánh đèn dầu vàng vọt, Trường Trung Khánh ngồi một mình trong gian phòng nhỏ mà cung nhân sắp xếp cho. Cậu ngẩng đầu nhìn ra khung cửa sổ đang hé mở một góc, gió đêm lùa vào mang theo mùi ẩm ngai ngái của tường đá cũ. Hơi lạnh len qua cổ áo khiến sống lưng cậu thoáng run.
Trong đầu cậu lại hiện lên những dòng chữ trong nguyên tác.
Thần y họ Dư, được đưa vào cung trong lúc Chiêu Vĩ Tần bệnh nặng gần đất xa trời. Tấn Vương từng ra lệnh điều tra, suýt nữa hạ sát hắn, nhưng sau cùng phát hiện người này không liên quan đến bất kỳ thế lực nào, mới miễn cưỡng giữ lại để chữa trị.
Tấn Vương không gần gũi mẫu phi, nhưng vẫn cho người điều dược, dẫn khí. Nguyên nhân không rõ, bị tác giả lướt qua.
Dư thần y may mắn tránh được ba lần ám hại, không rõ ông trải qua như thế nào.
Trường Trung Khánh đặt tay lên mặt bàn, ngón tay khẽ gõ nhịp, ánh mắt tối lại.
Có lẽ phía sau thần y vẫn còn có người.
Chỉ là... có một chi tiết cậu không thể lý giải.
Tấn Vương không thân với mẫu phi. Nhưng tại sao phải tìm mọi cách để trị liệu? Lại còn tự mình dẫn khí?
Nghĩ một lúc, cậu quyết định tranh thủ nghỉ ngơi chút. Sáng mai dậy ngoài trị liệu còn phải trở về tiếp tục nghiên cứu thuốc giải. Quá bận rồi.
Lúc này, tại điện Thừa Minh, Cảnh Dạ đang phê tấu.
Một cận thị cúi người bẩm báo.
“Khởi bẩm bệ hạ, thần y đã đến phủ Tấn Vương. Hiện đang qua đêm tại đó.”
Cảnh Dạ không ngẩng đầu, chỉ “Ừm” một tiếng, nét mặt không biểu cảm. Nhưng khi hạ nhân lui ra, tay y ngừng lại một chút, mắt dừng trên mép tấu chương chưa đóng dấu.