Chương 15

Trong thư phòng sáng rực ánh nến, từng động tác tỉ mỉ của Trường Trung Khánh được soi rõ. Cậu vừa nhỏ giọt dung dịch cuối cùng vào ống nghiệm thì hỗn hợp bên trong bất ngờ chuyển sang màu vàng nhạt ổn định, không còn sủi bọt hay vẩn đục.

Trường Trung Khánh dừng tay, chăm chú quan sát biến hóa vi diệu ấy trong vài giây, rồi khóe môi khẽ nhếch lên.

Một nụ cười sáng lạn nở ra, nhẹ như gió đầu xuân, ánh lên trong đáy mắt là một tia sáng ấm áp lấp lánh. Chúng như sự hài lòng, nhẹ nhõm sau nhiều giờ tâm huyết. Đó không phải nụ cười dành cho ai khác, mà là khoảnh khắc cậu tự nói với chính mình cuối cùng cũng có hy vọng.

Đẹp đến nao lòng.

Ngay lúc ấy, phía ngoài cửa thư phòng, nơi ánh trăng hòa cùng bóng tối của hành lang có một bóng người đứng lặng.

Hoàng thượng.

Y đã đến từ lúc nào không ai hay, nhưng không cất tiếng gọi. Ánh mắt sâu thẳm vẫn dừng lại nơi khung cửa khép hờ, nơi nụ cười vừa nở ấy như một vệt sáng làm rối loạn lòng người.

Y ngẩn ngơ chốc lát. Tựa như bị giam trong khoảnh khắc ấy.

Y chưa từng thấy Trường Trung Khánh cười như vậy. Hoàng cung có bao nhiêu mỹ nhân mang nụ cười ngọt ngào, dáng điệu kiều diễm ra sao y cũng từng thấy qua, thậm chí quen thuộc đến mức chẳng còn động lòng. Thế mà giờ đây, chỉ một thoáng thôi, nụ cười đơn thuần ấy lặng lẽ khiến y không thể rời mắt.

Dường như có thứ gì đó trong lòng khẽ rung lên, rất nhẹ.

Trường Trung Khánh không hề biết có người đang nhìn mình. Cậu ngẩng đầu, vươn vai một cái. Đã hai ngày liền cậu gần như không chợp mắt, chỉ tranh thủ nghỉ ngơi từng khắc ngắn ngủi khi chờ phản ứng hóa dược. Cơ thể đã bắt đầu biểu tình bằng cơn đau âm ỉ nơi thắt lưng và đôi mắt mỏi rã, nhưng ánh mắt vẫn tỉnh táo lạ thường, như thể chỉ cần chưa tìm ra thuốc giải, cậu sẽ không cho phép bản thân dừng lại.

Ngay khoảnh khắc đó, một giọng nói quen thuộc vang lên, dịu như sương rơi vào nước:

“Thì ra đây là cách thần y nghiên cứu.”

Trường Trung Khánh giật mình, quay phắt lại. Khi thấy rõ người đứng sau cánh cửa khẽ mở, cậu thoáng ngẩn ra.

“Hoàng thượng.”

Cảnh Dạ chậm rãi bước vào, ánh nến hắt lên gương mặt y nét dịu dàng hiếm thấy. Giọng nói mang chút trêu chọc.

“Trẫm không quấy rầy chứ?”

Cậu vội vàng đứng dậy, suýt nữa làm đổ cả chiếc khay chứa mấy mẫu thảo dược.

“Không, thần chỉ là không ngờ người sẽ đến giờ này.”

Y đứng bên cạnh bàn thuốc, ánh mắt liếc qua những dòng ghi chú chi chít, rồi dừng lại ở ống nghiệm vừa được cậu đặt xuống.

“Cái này là... thành công rồi sao?”

Cậu gật đầu, khóe môi lại khẽ nâng lên.

“Chỉ là thuốc duy trì tạm thời. Nhưng đã có thể đưa vào sử dụng. Loại thuốc này sẽ giúp hoàng thượng kìm hãm quá trình phát bệnh.”

Cảnh Dạ gật đầu.

“Tốt lắm, trẫm rất mong chờ vào thành quả của thần y.”

Trường Trung Khánh nở nụ cười nhạt, khẽ đáp.

“Thần sẽ không để người thất vọng.”

Cảnh Dạ nhìn cậu, suy tư chốc lát. Y chưa lên tiếng ngay, nhưng lại tiến thêm một bước, dừng trước bàn thuốc lộn xộn.

“Trông ngươi có vẻ tiều tụy hơn.” 

Trường Trung Khánh khựng tay, ngẩng đầu, cụp mắt xuống.

“Thần… không sao. Chỉ là thức khuya hơi nhiều, có chút mệt thôi.”

Cảnh Dạ chỉ lặng lẽ quan sát cậu. Nhìn đôi mắt có quầng mờ nhạt, làn da tái hơn thường ngày, bờ vai gầy như có thể bị gió cuốn mất. Y chợt hỏi.

“Mệt mà vẫn cố?”

Trường Trung Khánh mím môi, cuối cùng cười nhẹ.

“Chuyện này, với thần mà nói, là rất quan trọng. Trong lúc nghiên cứu, thần cũng tranh thủ nhắm mắt một chút. Vả lại, thuốc sắp thành, không thể để lỡ cơ hội.”

Cảnh Dạ hơi cúi mặt, hàng mi rủ xuống che khuất ánh mắt. Một lát sau, y mới lên tiếng.

“Nếu là vì trẫm thì cũng không được để bản thân thành ra thế này. Thần y mà có mệnh hệ gì trẫm sao giúp trẫm được.”

Trường Trung Khánh không biết đáp lại thế nào, đành tỏ lòng biết ơn.

“Hoàng thượng quan tâm như vậy, thần thật sự rất cảm kích.”

Cảnh Dạ gật đầu, chưa kịp nói thêm thì bất ngờ một âm thanh nhỏ vang lên trong không khí tĩnh mịch.

“Òn ọt.”

Không gian thoáng chốc im phăng phắc. Trường Trung Khánh lập tức đỏ mặt, theo phản xạ ôm lấy bụng, cúi gằm đầu, không dám ngẩng lên.

“...Thần xin lỗi, chắc chỉ là do căng thẳng quá nên...”

Cảnh Dạ im lặng nhìn cậu vài giây, rồi bất chợt thở dài, có phần bất đắc dĩ.

“Vậy mà còn nói không sao. Ngươi bỏ bê luôn bữa ăn à.”

Trường Trung Khánh chọn cách im lặng.

Cảnh Dạ quay đầu về phía ngoài cửa ra lệnh.

“Người đâu, mang chút thức ăn lên thư phòng. Cả canh nóng nữa.”

Trường Trung Khánh vội vàng lên tiếng.

“Không cần đâu ạ. Thần chỉ hơi đói thôi, lát nữa sẽ tự mình ăn.”

Cảnh Dạ nhướng mày. 

“Còn dám cãi? ”

Trường Trung Khánh im bặt, đành ngoan ngoãn cúi đầu.

“Thần đã hiểu.”

Cảnh Dạ ngồi xuống ghế đối diện bàn thuốc, tay chống cằm, ánh mắt vẫn không rời khỏi cậu.

“Thần y mà không biết tự chăm sóc mình, vậy trẫm có nên suy xét lại việc để ngươi một mình trong thư phòng hay không?”

Cậu lúng túng cười khẽ, như đứa trẻ bị bắt quả tang lén lút làm việc sai.

“Thần sẽ chú ý hơn.”

Bên ngoài, cung nhân đã nhanh chóng mang thức ăn lên. Ánh nến vàng rọi lên làn khói mỏng manh bốc lên từ chiếc bát sứ, khiến căn phòng càng thêm ấm cúng.

Cảnh Dạ đẩy bát về phía cậu.

“Ăn đi. Trẫm không để ngươi tiếp tục làm việc khi bụng còn rỗng đâu.”

Trường Trung Khánh nhìn bát cháo bốc khói, ngập ngừng một thoáng, rồi nhẹ nhàng cầm thìa lên.

Mùi thơm dịu dàng lan tỏa, như cũng khiến sự mệt mỏi trong người dịu đi vài phần.

Cảnh Dạ lặng lẽ nhìn Trường Trung Khánh cúi đầu ăn cháo, từng động tác đều cẩn thận mà yên tĩnh. Ngọn nến dao động theo làn gió nhẹ từ khe cửa, ánh sáng hắt lên gò má trắng gầy của cậu, tạo thành một vòng sáng dịu dàng quanh gương mặt ấy.

Y hơi nghiêng đầu, tay vẫn chống cằm, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm dõi theo từng cái múc, từng lần môi cậu khẽ chạm thìa.

Thật ra ban đầu y chỉ định tiện đường ghé qua xem tiến độ bào chế dược, cũng là muốn xem thần y có thể làm được không. Nhưng chẳng hiểu vì sao, cuối cùng lại ở lại lâu đến vậy.

Nghĩ tới đây, Y hơi cau mày.

Cảnh Dạ nhìn Trường Trung Khánh, thấy cậu đã ăn gần hết, ánh mắt cũng sáng hơn đôi chút, gương mặt lộ ra vẻ thỏa mãn sau khi no bụng. Lúc này y bèn đứng dậy nói.

“Trẫm về trước, ngươi không cần tiễn, cứ ăn đi.”

Nhìn bóng lưng hoàng thượng cùng thái giám xa dần, Trung Khánh buông thả mà ăn như hổ đói. Hậu quả của việc ăn quá nhiều là cậu bị đau bụng rồi.

Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, sương mù mỏng manh vẫn còn giăng trên mái ngói cung điện. Trong thư phòng, ánh đèn lồng nhàn nhạt vẫn chưa tắt hẳn, chỉ có tiếng giấy lật nhẹ và tiếng lửa than kêu tí tách vang lên.

Trường Trung Khánh ngồi co mình trên giường nhỏ đặt trong góc thư phòng, sắc mặt tái nhợt, một tay ôm bụng, một tay đắp chăn. Cơn đau khiến cả người uể oải, không còn chút sức lực.

Tiểu thái giám trực đêm thấy trời vừa hửng đã chạy vào. Khi thấy Trường Trung Khánh vẫn còn nằm, thái giám có chút ngạc nhiên. Giọng cậu ta có chút lo lắng.

“Thần y? Sao hôm nay người không dậy sớm nữa?”

Trường Trung Khánh nhắm mắt thở ra, gắng gượng ngồi dậy nhưng vừa nhúc nhích đã chau mày.

“Không sao. Chắc do tối qua ăn hơi nhiều nên bụng khó chịu một chút thôi.”

Tiểu thái giám vừa nghe thế liền chột dạ. 

“Là do thức ăn đêm qua sao? Nô tài sai rồi, lẽ ra không nên để người chuẩn bị nhiều như vậy.”

Trường Trung Khánh lắc đầu cười khổ. Cậu chẳng dám nói đêm qua mình tự đi mò thêm đâu.

“Không phải lỗi của ngươi. Là ta tham ăn thôi.”

Vừa dứt lời, ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân quen thuộc. Cánh cửa được đẩy nhẹ ra, Cảnh Dạ sải bước vào, không kịp để cung nhân báo trước.

Y vừa vào đã quét mắt một vòng, thấy Trường Trung Khánh không ngồi ở bàn mà lại nằm co trong chăn, sắc mặt rõ ràng khó coi, trong mắt lập tức tối đi vài phần.

“Thần y.”

Giọng trầm lạnh vang lên khiến tiểu thái giám giật thót, vội quỳ xuống.

“Thần thất trách, xin hoàng thượng tha tội.”

Trường Trung Khánh chống tay định đứng dậy hành lễ, nhưng bụng đau khiến cậu lảo đảo suýt ngã.

Cảnh Dạ đã bước tới kịp, đỡ lấy vai cậu, giọng thấp hơn nhưng vẫn mang theo sự tức giận bị đè nén.

“Đây là không sao của ngươi?”

Trường Trung Khánh cười gượng.

“Thần thật sự chỉ là do tối qua ăn hơi nhiều.”

Cảnh Dạ nhìn cậu như muốn rút ra trăm cách trị tội, nhưng cuối cùng chỉ thở dài thật nhẹ, như buông xuôi.

“Thần y kiểu gì mà tự mình còn không biết chừng mực?”

Trường Trung Khánh cúi đầu không đáp. Lúc này cậu mới phát hiện, tay Cảnh Dạ lạnh, còn lòng bàn tay mình lại hơi ướt mồ hôi.

Y điều chỉnh lại gối, kéo chăn đắp kỹ cho cậu rồi ra lệnh với cung nhân.

“Truyền ngự y viện...”

Trường Trung Khánh khẽ giật góc áo hoàng thượng.

“Thần tự biết mình như thế nào, để hạ nhân sắc chút thuốc là được rồi, không cần làm phiền thái y.”

Cảnh Dạ nghĩ cũng được bèn đồng ý.

Cảnh Dạ ngồi bên mép giường, ánh mắt chăm chú như đang suy xét điều gì đó.

Một lúc sau, y lên tiếng, giọng thấp và trầm.

“Sau này, trẫm sẽ cho người giám sát chế độ ăn uống của ngươi.”

Trường Trung Khánh hơi nhíu mày nhưng vẫn đồng ý.

“Tạ ơn hoàng thượng đã quan tâm.”

Trong lúc đợi thuốc, Trung Khánh cũng không quên đưa viên thuốc đầu tiên cho hoàng thượng.

Cảnh dạ ngạc nhiên một chút.

“Thuốc dạng nén sao? Nhanh như vậy?”

Nói đến việc này, hệ thống 444 có chút tự hào hất cằm lên.

[Đương nhiên là có phần của hệ thống rồi.]

Trường Trung Khánh thấy hệ thống như vậy cũng nịnh một chút rồi ngẩng đầu nhìn hoàng thượng.

“Là nhờ có vài kỹ thuật mới của bạn thần.”

Cậu không nói ra toàn bộ kỹ thuật cũng như suy nghĩ thật sự trong lòng. Thuốc dạng nén không chỉ tiện lợi, mà còn là cách để kiểm soát quy trình bào chế, tránh để người khác có cơ hội ra tay trong quá trình sắc thuốc truyền thống. Với thân phận hoàng đế, Cảnh Dạ có quá nhiều kẻ địch trong tối ngoài sáng, cộng với kinh nghiệm lần trước, cậu không thể yên tâm để bất kỳ ai khác chạm vào thuốc y dùng.

Cảnh Dạ khẽ gật đầu, không có ý định hỏi thêm. Y xoay viên thuốc giữa hai ngón tay, nhìn nó dưới ánh nến, mắt không giấu được sự hứng thú.

“Khá lắm.”

Trường Trung Khánh cười nhẹ, lấy ra một hộp gỗ.

“Thần có bào chế thêm. Hàng ngày uống vào buổi sáng và tối, tốt nhất là sau khi ăn xong.”

Cảnh Dạ nhận lấy, ánh mắt lướt qua bàn tay trắng thon của cậu. Y hơi nheo mắt, cất giọng trầm thấp.

“Trẫm uống xong, nếu có gì bất thường thì sẽ trực tiếp bắt ngươi chịu trách nhiệm.”

Trường Trung Khánh cong môi, ánh mắt trong vắt không chút do dự.

“Thần nguyện gánh toàn bộ.”

Cảnh Dạ cười khẽ.

Ngoài cửa, cung nhân mang khay thuốc bước vào. Trường Trung Khánh ngửi mùi liền biết là cho mình.

[Ký chủ đừng lo, bát thuốc này ổn.]

Trường Trung Khánh an tâm, cẩn thận bưng bát lên, uống thành từng ngụm. Cảnh Dạ ngồi im, yên lặng quan sát không rời.

Đợi hoàng thượng đi rồi, Trung Khánh liền đứng dậy bắt tay nấu thuốc cho bên Tấn vương.