Trường Trung Khánh im lặng vài giây, ánh mắt rơi xuống sắc mặt người trên giường. Dù vẫn là vẻ bệnh tật như cũ, nhưng mạch tượng đã ổn hơn so với sáng sớm. Rõ ràng là đang giả bệnh.
Cậu khẽ thở dài một tiếng, giọng mang chút bất đắc dĩ.
“Hoàng thượng, bệnh tình của người chưa đến mức đó. Ít nhất không cần diễn đến mức này.”
Ngón tay gầy gò của hoàng thượng khẽ gõ lên mép giường. Đôi mắt hơi hé mở, trong ánh nhìn lại chẳng còn chút mờ mịt yếu đuối nào như trước, mà là ánh sáng lạnh lẽo sắc bén chỉ có ở bậc đế vương.
“Xem ra ngươi nhận ra rồi.”
Hoàng thượng cười khẽ.
“Trẫm cũng không định gạt ngươi. May mà ngươi biết điều phối hợp.”
Trường Trung Khánh ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt y.
“Vậy, hoàng thượng có gì muốn căn dặn sao?”
Hoàng thượng đáp, giọng trầm thấp.
“Mấy hôm nay trẫm lệnh cho nội thị đổi thuốc ban đêm, cố tình để lại sơ hở. Quả nhiên có người dám động tay. Vậy nên mới có màn hôm nay, trẫm không tin đám thái y đó.”
Trường Trung Khánh lập tức bày tỏ lòng trung thành.
“Thần tuyệt đối không làm hại người.”
Hoàng thượng cong môi, ra lệnh cho người phía sau bức rèm không cần trốn nữa.
Cô gái bước ra khỏi bóng rèm, áo quần đơn sơ nhưng không thể giấu được khí chất trầm tĩnh, sạch sẽ. Đôi mắt nàng sáng nhưng không quá lạnh, mang theo một tia nghiêm nghị khó gọi tên. Trường Trung Khánh nhìn nàng, vội cúi đầu hành lễ.
“Thần tham kiến tiểu thư.”
Giọng nàng dịu dàng vang lên.
“Không cần đa lễ, nơi đây chỉ có người mình.”
Hoàng thượng mỉm cười nhìn hai người, ánh mắt rốt cuộc cũng dịu đi vài phần.
“Trung Khánh là người nàng đưa tới, mấy ngày nay lại luôn không nói nhiều, hành xử cẩn trọng, trẫm cũng đã âm thầm quan sát. Hôm nay quả thực khiến trẫm hài lòng.”
Y vừa nói, vừa ho nhẹ một tiếng. Tuy không đến mức suy yếu thật sự, nhưng thân thể vốn đã bị tổn hại từ trước, diễn kịch một hồi vẫn khiến long thể tiêu hao không ít.
Nữ chính bước tới, rót một chén nước ấm đưa cho hoàng thượng. Động tác không quá thân mật, nhưng cũng không còn khách khí như cung nhân thông thường. Rõ ràng địa vị của nàng bên cạnh đế vương không thấp.
Hoàng thượng cầm chén nước, khẽ liếc mắt.
“Mấy năm nay trẫm nuôi bao nhiêu người trong cung, nhưng người thật sự có thể khiến trẫm an tâm chỉ đếm trên đầu ngón tay.”
Trường Trung Khánh hơi cúi đầu, nhưng trong lòng đã hiểu rõ.
Cậu chậm rãi nói.
“Thần từng nghi ngờ có người âm thầm cho thuốc gây tích tụ khí lạnh vào cơ thể người. Loại độc này không mạnh, nhưng dùng lâu ngày sẽ làm tổn thương tâm mạch, dễ khiến chẩn đoán nhầm thành bệnh âm hư lâu năm.”
Hoàng thượng gật đầu.
Trung Khánh dừng lại một chút, tiếp tục.
“Độc đó thần có thể trị khỏi với phương thuốc cũ, nhưng hiện tại trong cơ thể hoàng thượng có thêm một loại chất độc khác.”
Ánh mắt Tô Nguyệt trầm xuống.
“Ngươi đã biết đó là độc gì chưa?”
“Lần trước thần đã về tra lại một số ghi chép. Nếu không nhầm thì đó là Hoán Dừng.”
Đồng tử Tô Nguyệt hơi co lại. Nàng từng theo học danh y Thái quốc, có nghe qua về loại độc hiếm này.
Hoàng thượng khẽ nở nụ cười nhạt.
“Không ngờ cuối cùng vẫn không tránh được. Vậy đó là loại độc gì?”
Trường Trung Khánh hơi nhíu mày, giọng trầm ổn.
“Xét trên một khía cạnh nào đó thì Hoán Dừng vốn không phải độc dược. Ghi chép cổ nói rằng, nó là phương thuốc thất truyền, từng được dùng để cứu mệnh vua chúa thời loạn. Nhưng dược lý quá mạnh, không ai từng chế thành công, chỉ lưu lại phương hướng điều chế sơ bộ cùng một số hậu quả nghiêm trọng.”
Cậu khẽ thở ra, ngón tay lật nhẹ trang sách trên hệ thống.
“Loại dược này sau khi uống có thể khiến người mê man ba ngày ba đêm, hoặc tán mạch toàn thân, hoặc tẩu hỏa nhập ma. Nếu phối không đúng, sẽ thành độc chí mạng. Cũng vì vậy, qua nhiều đời, thứ vốn được tạo ra để cứu người lại trở thành độc dược chết người.”
Tô Nguyệt sắc mặt trầm xuống, lẩm bẩm.
“Hoán Dừng vốn là thuốc cứu mạng, nhưng độc tính còn mạnh hơn cả cổ độc.”
Hoàng thượng nở một nụ cười nhạt, nhưng đáy mắt không hề có ý cười.
“Vậy ra chúng đã không chờ nổi rồi. Nếu Trung Khánh không phát hiện…”
Tô Nguyệt siết chặt ngón tay.
“Người đã sớm bị bào mòn tâm mạch.”
Tô Nguyệt hít một hơi thật sâu. Nếu điều đó thực sự xảy ra, cũng sẽ tin đó là bệnh lâu năm tích tụ mà chết, không nghi ngờ gì. Dù có nghi ngờ thì mọi tội lỗi đều đổ lên đầu thần y, như vậy nàng cũng chắc chắn không thoát khỏi liên can.
Hoàng thượng hơi ngẩng đầu nhìn lên trần điện, ánh mắt lạnh như băng đá mùa đông.
“Có cách cữu chữa không?”
Trường Trung Khánh cúi đầu đáp.
“Hoán Dừng rất khó giải, đặc biệt là khi nó còn chồng lên một loại thuốc khác trong cơ thể hoàng thượng. Thần vẫn đang tìm cách để giải nó.”
Hoàng thượng nhắm mắt trong chốc lát, rồi mở ra.
“Trẫm giao việc này cho ngươi. Trung Khánh, trẫm tin ngươi sẽ tìm ra cách.”
Giọng nói tuy nhẹ, nhưng lại chứa uy nghi không thể cãi. Dù đang mang bệnh trong cơ thể, người kia vẫn là chân long thiên tử, là tượng trưng cho quyền lực.
Trường Trung Khánh hơi cúi đầu, ánh mắt không một tia do dự.
“Thần sẽ không để người xảy ra chuyện.”
Ánh mắt hai người chạm nhau giữa ánh nến chập chờn. Trong khoảnh khắc ấy, như có một sợi dây vô hình được thắt chặt. Đó không chỉ là trách nhiệm giữa quân thần, mà còn là sự giao phó vận mệnh của một triều đại vào tay người trẻ tuổi không ai ngờ tới.
Tô Nguyệt yên lặng đứng bên, sắc mặt trầm tĩnh. Không ai nói, nhưng nàng hiểu rõ nếu Trường Trung Khánh không tìm được thuốc giải, thì không chỉ Hoàng thượng, mà tất cả những người liên quan đều khó thoát khỏi số phận bị diệt.
Ngay lúc ấy, một thái giám nhẹ giọng bước vào, cung kính cúi người bẩm báo.
“Tô tiểu thư, thái hậu truyền ngài đến Phượng Tường cung. Mời ngài lập tức khởi hành.”
Tô Nguyệt khẽ gật đầu, liếc nhìn Hoàng thượng. Người khẽ phất tay.
“Đi đi. Thái hậu cũng cần biết chuyện.”
Nàng lui xuống, bước nhanh ra ngoài điện. Ánh trăng lạnh đổ bóng xuống hành lang dài u tĩnh. Phượng Tường cung nằm ở phía tây hoàng thành, đến đó cần băng qua nửa cung đình, nhưng mỗi bước chân nàng đi đều vững vàng như không chút do dự.
Khi đến nơi, cung nữ mở rèm, nàng liền quỳ gối thi lễ.
“Thần nữ Tô Nguyệt, khấu kiến Thái hậu.”
Tấm rèm lụa lay động, giọng nói quen thuộc vang lên từ sau án thư.
“Đứng dậy đi. Người ngoài đều lui xuống.”
Chỉ chờ có thế, các cung nữ trong điện lặng lẽ rút lui, cánh cửa khép lại, ngăn cách tất cả ánh sáng và gió đêm ngoài kia. Thái hậu ngồi ngay ngắn phía trên, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào nàng.
“Chuyện hoàng thượng là sao?”
Tô Nguyệt không giấu, lập tức đáp lời.
“Hoàng thượng trúng độc Hoán Dừng. Là do Trung Khánh phát hiện. Nếu chậm thêm vài ngày, sợ rằng…”
Thái hậu nhíu mày, nghe kể tường tận đầu đuôi câu chuyện. Càng nghe, nắm tay thái hậu càng nắm chặt, đến cuối cùng không nhịn được nữa mà đặt mạnh chén trà xuống.
“Nói như vậy thì thời gian điều chế thuốc giải cũng rất cấp bách? Mấy ngày nữa sẽ bước đầu phát tác.”
“Thưa thái hậu, lâu nhất là thêm 4 ngày nữa.”
Thái hậu xoa trán, lúc lâu sau mới bình tĩnh lại. Bà gõ nhẹ đầu ngón tay lên mặt bàn, giọng không chút dao động.
“Mấy năm gần đây người trong triều có dấu hiệu rục rịch. Dù tay chưa vươn tới được ngôi cao, nhưng bọn chúng lại rất kiên nhẫn. Đã âm thầm ra tay từ sớm.”
Tô Nguyệt hỏi khẽ.
“Vậy… Thái hậu định xử lý thế nào ạ?”
Thái hậu liếc nàng, trong đáy mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.
“Giữ im lặng. Lúc này không thể lộ sơ hở. Bọn chúng còn tưởng Hoàng thượng chưa biết, thì mới lòi đuôi chuột ra. Còn Trung Khánh… ngươi thấy sao về thần y nhỏ đó?”
Tô Nguyệt chần chừ giây lát, rồi thành thật nói.
“Hắn khá ổn, tuổi nhỏ nhưng tâm tính vững vàng, mạch lý rõ ràng, không dễ bị cảm xúc chi phối. Nếu để hắn ở lại bên cạnh Hoàng thượng sẽ lợi nhiều hơn hại.”
Thái hậu cười khẽ một tiếng, không nói gì, chỉ gật đầu.
“Vậy cứ để nó tiếp tục. Ngươi cũng đừng để lộ ra ngoài. Việc này giao cho ngươi xử lý, hiểu chưa?”
Tô Nguyệt quỳ một gối, tay đặt lên ngực.
“Tiểu nữ đã rõ.”
Thái hậu đứng dậy, nhẹ giọng.
“Từ hôm nay, tất cả đều phải bắt đầu chuẩn bị.”
Bên ngoài, gió đêm thổi qua mái ngói lưu ly, mang theo mùi trầm hương thoang thoảng.
Trong thư phòng yên tĩnh, ánh nến lay động phản chiếu lên gương mặt chăm chú của Trường Trung Khánh. Trước mặt cậu là bàn thuốc bày la liệt dược liệu, mô hình cấu trúc phân tử, cả những trang sách cổ đang được hệ thống hiển thị dưới dạng ảo ảnh lơ lửng giữa không trung. Từng bước, từng bước cậu đều ghi chép lại, ánh mắt không rời khỏi bình nghiệm đang sủi bọt màu xanh nhạt. Cậu đã làm công việc này rất lâu rồi.
Hệ thống vang lên bằng giọng máy móc quen thuộc, nhưng dường như cũng mang theo chút lo lắng.
[Phân tích máu hoàng thượng cho thấy tồn tại một lượng nhỏ chất xúc tác không rõ nguồn gốc. Khả năng cao là thuốc dẫn được thêm vào sau khi Hoán Dừng bị hấp thụ, mục đích nhằm gia tăng tốc độ phát tác.]
Trường Trung Khánh siết chặt ngón tay, môi mím lại.
“Đúng là không muốn cho người một con đường sống. Tại sao khi tôi vào thì độ khó lại tăng lên cơ chứ?”
[Đề xuất: thử dùng Cốt Trà Lục Hoa làm trung hòa tạm thời. Tuy nhiên, hiệu quả chỉ có thể kéo dài 48 giờ. Việc điều chế thuốc giải cần tiếp tục thúc đẩy.]
Cậu gật đầu, đôi tay không ngừng phối hợp cùng hệ thống để thử nghiệm các tỷ lệ khác nhau. Bên cạnh là một tấm bảng ghi chép tỷ lệ phối, mỗi dòng đều đánh dấu rõ kết quả, từ “phản ứng dị thường”, “phân giải thất bại” đến “dấu hiệu ổn định bước đầu”.
Trong góc bàn là một ống nghiệm đựng máu hoàng thượng vừa lấy được sáng nay. Cậu đã cẩn thận ly tâm, tách từng lớp để kiểm tra xem ngoài Hoán Dừng còn có thành phần nào khác. Không ngoài dự đoán, tầng dưới cùng kết tủa một màu sẫm lạ thường.
Trường Trung Khánh nheo mắt, dùng kính khuếch đại soi kỹ.
“Có vẻ như đây là chất dẫn. Nếu lan vào tâm mạch, người sẽ hôn mê sâu, rồi mạch máu từ từ hoại tử, nhưng ngoài mặt vẫn giống như kiệt sức tự nhiên.”
[Phát hiện tương đồng với công thức cổ trang 159.]
Ánh mắt Trường Trung Khánh trầm hẳn xuống.
“Tôi hơi bị mệt mỏi rồi đấy.”
Cậu cúi đầu, tay nhanh chóng trộn thêm một thành phần vừa mới nghiền xong.
“Đưa giả lập thử nghiệm với tỷ lệ 3:2:1, giữ nhiệt ở 35 độ trong vòng nửa canh giờ.”
[Đang xử lý... giả lập hoàn tất. Tỷ lệ thành công bước đầu: 68%. Có thể dùng làm thuốc duy trì tạm thời.]
Trường Trung Khánh nhẹ thở ra một hơi. Tóc mái đã lấm tấm mồ hôi, nhưng đôi mắt lại lóe sáng.
Cậu mím môi, cuối cùng lẩm bẩm.
“Chỉ cần chậm lại thì ta vẫn còn cơ hội cứu người.”
Bên ngoài cửa sổ, ánh trăng đã lên cao, nhưng trong thư phòng, ánh sáng vẫn rực rỡ như giữa ban ngày. Cả người Trường Trung Khánh như đang gồng mình trong một trận chiến thầm lặng.