Trường Trung Khánh thu dọn hòm thuốc, chậm rãi đứng lên. Trong lòng cậu thầm tính toán.
Thật ra cậu cứu Chiêu Vĩ Tần không phải vì lòng trắc ẩn, mà vì mục đích riêng. Dù bà ta từng là kẻ đáng thương, nhưng những năm nay, bà ta đã đi quá giới hạn rồi. Một khi nắm được danh sách những kẻ đã từng cấu kết với bà ta, thì con đường hắc hóa của Tấn Vương có lẽ sẽ phần nào bị chặn lại. Nếu không phải vì bà ta thao túng, phản diện có thể trở nên như vậy sao?
Muốn cứu phản diện, đôi khi không phải tự mình ôm lấy, mà là nhổ sạch gai độc quanh hắn.
Chiêu Vĩ Tần nhìn theo bóng lưng Trường Trung Khánh khuất dần nơi ngưỡng cửa, trong đáy mắt lóe lên một tia rét lạnh. Từng là nữ tử xuất thân thấp hèn, năm xưa chỉ vì một ánh nhìn của hoàng đế mà được đưa vào cung, nhưng chẳng bao lâu đã bị giáng làm tì thiếp vì cái gia thế đó.
Từ đấy, bà ta sống không khác gì cái bóng giữa hậu cung, quỳ gối dưới chân những phi tần cao quý, chịu lạnh, chịu đói, chịu đánh. Đến khi hoài thai Tấn Vương, ai cũng nghĩ bà chỉ là một tì thiếp thì làm nên trò trống gì, dù mang thai cũng không vươn lên thành phượng hoàng được. Nhưng Chiêu Vĩ Tần thì khác, bà ta có đầu óc, có nhẫn nại, và đặc biệt là có một trái tim tràn đầy hận thù.
Nàng từng tự nói với chính mình, nếu đã không thể lên cao, thì phải kéo kẻ khác xuống cùng. Nếu chỉ vì xuất thân bần hèn mà bị khinh rẻ, vậy thì ta sẽ cho tất cả các người thấy, xuất thân cao sang cũng chỉ đến thế mà thôi.
Vì thế, năm đó, phi tần được hoàng thượng sủng ái nhất đã đột ngột ngã bệnh qua đời, để lại một hậu cung rối loạn. Không ai tra được kẻ đứng sau, bởi vì Chiêu Vĩ Tần chưa từng ra tay trực tiếp. Bà ta biết cách dùng người, biết cách gieo hạt, một ánh nhìn, một món quà nhỏ, rồi để người khác thay mình tạo ra kết cục.
Nhưng bà ta chưa từng thực sự được tiên đế xem trọng, dù có tân trang nhan sắc nhiều hơn nữa cũng không thể lọt vào mắt thêm lần nào nữa. Bởi vậy, Chiêu Vĩ Tần chỉ còn cách dùng đến đứa con trai duy nhất. Bà dồn hết tâm huyết biến Tấn Vương trở thành con cờ ngoan ngoãn. Bồi dưỡng hắn từ nhỏ, thúc ép hắn học đủ mọi thứ từ quyền mưu đến võ nghệ, thậm chí không ngại dùng thuốc hạ cổ, cải mệnh, cắt tuổi thọ của bản thân để đổi lấy vận mệnh đế vương cho con.
Dù vậy, Chiêu Vĩ Tần chưa từng thật sự yêu thương hắn như một người mẹ. Trong mắt bà ta, Tấn Vương là con bài duy nhất có thể giúp bà ngẩng đầu trước cả thiên hạ.
Hiện giờ, bệnh tật ăn mòn thân thể bà, cũng là kết quả từ chính những năm tháng giãy dụa trong sống chết mà có. Dù biết mình đang trả giá, nhưng bà ta tuyệt không hối hận.
Dưới ánh chiều tà, Trường Trung Khánh không vội trở về Tử Thần Các. Tuyết đã ngừng rơi, nhưng gió lạnh lại quét qua mặt hồ phủ một lớp băng mỏng, khiến mặt nước xám ngắt, lặng như tờ. Hồ sen mùa đông chỉ còn trơ gốc rễ khô cằn, lá tàn cong queo đóng sương trắng, xào xạc va vào nhau như tiếng thở dài giữa khung cảnh tĩnh mịch.
Cậu đứng bên hồ, tay giấu trong ống tay áo rộng, ánh mắt hơi cụp xuống, nhìn nước băng mà tâm trí lại hướng về người phụ nữ đang sống lay lắt trong hậu viện kia
Một nữ nhân sống gần hết đời trong bóng tối, nuốt nhục làm tì thiếp, từng bước bò lên bằng thủ đoạn và toan tính. Nhưng đến cuối cùng, vẫn chỉ có một mình bà mắc kẹt trong đó.
À, bà ta còn lôi cả con trai mình vào nữa.
Trường Trung Khánh thở dài một hơi, xoa xoa bàn tay hơi lạnh buốt, sau đó kiên định bước đi.
Từ Tử Thần Các đến phủ Tấn Vương phải qua chợ Nam Dương. Đây là nơi náo nhiệt bậc nhất kinh thành, cũng là nơi từng được miêu tả kỹ càng trong nguyên tác. Dưới lớp mặt nạ phồn hoa, nơi đây chứa đầy những giao dịch mờ ám, thuốc cấm, cổ trùng, thậm chí cả mạng người đều có thể được mua bán nếu biết gõ đúng nhà.
Trường Trung Khánh bước vào một ngõ nhỏ, lẫn trong dòng người bán buôn và tiếng rao nháo nhác, như thể thật sự chỉ là một vị thần y bình thường tìm dược. Nhưng cậu không dừng lại ở tiệm thuốc bình dân nào. Điểm đến là một hiệu hương cũ kỹ, treo biển “Thanh Hạc”, bên ngoài trông như quán trà nhạt nhẽo, bên trong lại chứa thứ mà người ngoài không dễ hỏi tới.
Nhờ nguyên tác, Trường Trung Khánh biết chủ quán là một nữ tử họ Tô, từng là đệ tử lưu lạc của Nam Cương cổ y, sau bị trục xuất vì dùng tà thuật luyện thuốc trái đạo. Nàng ta ẩn cư nơi này, chuyên buôn bán thứ thiên hạ cấm kỵ, trong đó có cả "Hoán Dừng".
Cậu không nói thẳng tên thuốc ngay, mà chỉ chậm rãi đưa ra tấm ngọc phù khắc một ký hiệu nhỏ hình giọt máu rơi xuống hoa sen, cũng là ám hiệu từng xuất hiện một lần trong nguyên tác, dùng để trao đổi dược vật cấm.
Người phụ nữ kia nheo mắt, ngón tay gõ nhẹ bàn ba cái, rồi quay người vào sau.
Trường Trung Khánh khẽ thở phào, may đồ hệ thống làm vẫn đáng tin cậy.
Lát sau, một quyển sách cũ kỹ được đưa ra, bọc trong vải dầu, mở ra có mùi ẩm mốc và nhè nhẹ hương trầm. Trường Trung Khánh lật đến trang mình cần, tay dừng lại ở dòng chữ “Hoán Dừng”.
Cậu trầm mặc hồi lâu, khép sách lại.
“Nếu có ai đó gần đây dùng qua, sẽ để lại dấu vết gì?”
Tô nương lạnh nhạt đáp.
“Còn phải xem người đó thế nào. Nhưng thường thì giai đoạn đầu sẽ không ai chuẩn ra có bệnh đâu.”
Trường Trung Khánh gật đầu, bắt đầu giao dịch rồi rời đi. Cậu biết rõ người dùng “Hoán Dừng” rất có thể chính là thái y. Nhưng ông ta là người được hoàng thượng tin tưởng, vẫn phải tìm cách để ông ta tránh xa hoàng thượng trước.
Về đến Tử Thần Các, Trường Trung Khánh đi thẳng vào gian luyện dược nhỏ phía sau vườn. Nơi này vốn để cậu sắc thuốc hoặc bào chế đơn giản, nhưng hôm nay, nó sẽ trở thành nơi thử nghiệm một trong những chất kịch độc bị liệt vào danh sách cấm tuyệt đối trong giang hồ.
Trên bàn gỗ là một chiếc hộp nhỏ làm từ gỗ lê, bên trong đựng Hoán Dừng. Thuốc đã được che kín trong một lớp túi mỏng phủ tro và hương liệu. Trường Trung Khánh cẩn thận mở nắp hộp, dùng kẹp bạc gắp ra từng hạt nhỏ như cát, ánh lên tia đỏ nhạt khi gặp ánh sáng. Thứ này vốn được dùng để làm người dùng ngừng phát triển, không chỉ là về cơ thể, mà cả khí huyết, tâm thần, và thậm chí… cả linh trí. Nó không gây chết ngay, mà sẽ dần làm nội tạng mất chức năng, cho đến khi chỉ còn là một cái xác sống biết cười, biết nói, nhưng trống rỗng bên trong.
Cậu đặt nó vào một chén sứ, dùng một lượng nhỏ chất lỏng kiểm tra phản ứng đầu tiên. Mặt dung dịch đổi màu ngay lập tức, từ trong suốt sang tím xám, lộ ra một thứ kết cấu tanh hôi đặc trưng. Trường Trung Khánh ghi chú lại, sau đó lấy ra vài vị thuốc được mô tả trong sách để thử dung giải. Mỗi lần chỉ thêm một lượng nhỏ, quan sát phản ứng, rồi ghi chép cẩn thận. Có mẫu vừa nhỏ vào đã làm chất độc phát tác mạnh hơn, có mẫu khiến nó đổi màu nhưng không khử được độc tính.
Đến tận nửa đêm, cậu mới xác định được ba tổ hợp thảo dược có thể làm yếu đi tác dụng của Hoán Dừng ở giai đoạn đầu. Nhưng tổ hợp nào cũng có nhược điểm riêng, cái thì quá mạnh gây sốc cơ thể, cái thì cần thời gian điều tiết dài, mà thời gian hiện tại lại quá eo hẹp.
Trường Trung Khánh lau trán, ánh mắt thâm trầm. Dù mới chỉ là bước khởi đầu, nhưng ít nhất, cậu đã nắm được đặc tính hoạt động của chất độc này. Nó thâm nhập vào máu trước, ẩn dưới lớp dưỡng khí, rồi mới ăn mòn kinh mạch. Nếu muốn cứu người, phải dứt độc trước khi nó vượt qua được tâm mạch.
Sáng sớm hôm sau, thái giám trong cung vội vã tới truyền chỉ. Hoàng thượng đêm qua lại trở bệnh, thân thể không chịu nổi nữa. Lần này không chỉ có cậu được triệu, mà còn có cả hai thái y hàng đầu trực ban đi kèm.
Trường Trung Khánh biết thời cơ đến rồi.
Đến điện, cậu thấy không khí càng thêm ngột ngạt. Thái y đang đứng một bên, ánh mắt kín đáo dò xét. Hoàng thượng nằm trên long sàng, sắc mặt xanh xao bất thường, hơi thở mỏng như tơ. Rõ ràng hôm qua vừa mới tốt hơn.
Cậu tiến lên bắt mạch, cảm nhận từng nhịp đập suy yếu và dòng khí lạnh lạ thường lan dần trong mạch máu.
Cậu rút tay, thấp giọng nói:
“Hoàng thượng, bệnh tình của người diễn biến phức tạp. Thần nghi ngờ trong cơ thể người có độc… nhưng chưa rõ là thứ gì, cần kiểm tra thêm.”
Thái y kia lập tức nhíu mày.
“Ý của thần y là gì? Từ trước tới nay, chúng thần đều nhất trí chẩn đoán là bệnh âm hư tích lâu, chưa từng có dấu hiệu trúng độc.”
Trường Trung Khánh cười nhẹ.
“Bởi thứ độc này không dễ nhận ra. Nó đã hạ được một thời gian, chỉ sợ bắt đầu phát tác rồi.”
Thái y im lặng, môi mím lại đầy bất an, nhưng vẫn có vài phần hoài nghi trong mắt.
Trường Trung Khánh cúi đầu cung kính.
“Thần muốn xin ít máu của hoàng thượng để mang về thử nghiệm. Nếu đoán đúng, có thể trong vài ngày sẽ có thuốc thử giải.”
Ánh mắt hoàng thượng lóe lên một tia sáng, rồi khẽ gật đầu.
Trường Trung Khánh nhận lấy chén máu nhỏ do ngự y lấy ra, quay người rời khỏi điện. Sau lưng cậu, thái y nọ siết chặt tay áo, sắc mặt không đổi, nhưng ngón tay đã bắt đầu run.
Trường Trung Khánh vừa lui được vài bước, bỗng nghe giọng nói khàn khàn nhưng vẫn đầy uy nghi của hoàng thượng vang lên.
“Thái y lui hết đi. Chuyện hôm nay, trẫm chỉ muốn nghe thần y nói.”
Hai vị thái y sửng sốt, đồng loạt quỳ xuống.
Hoàng thượng phất tay áo, uy áp tràn ngập, không cho phép phản bác.
“Lui.”
Các thái y đành vâng mệnh, từng bước lùi ra ngoài, ánh mắt vẫn liếc nhìn Trường Trung Khánh đầy cảnh giác và bất phục. Cánh cửa điện khép lại, trong phòng chỉ còn lại hoàng thượng và vị thần y trẻ tuổi.