Trong tẩm cung của hoàng thượng, bầu không khí tĩnh mịch nhưng không còn nặng nề như trước.
Trường Trung Khánh bước vào, theo lệnh được gọi tới chẩn mạch lần thứ hai. Thực ra hoàng thượng vẫn còn nghi kỵ nên khoảng thời gian này vẫn để thái y thân cận chăm sóc, mặc dù uống thuốc cậu sắc.
Thái giám trực cung vừa thấy cậu liền nhỏ giọng báo.
“Thần y, vừa nãy ngự y Lâm đại nhân cũng đến xem qua. Nhưng hoàng thượng dặn vẫn phải để người chẩn lại cho chắc.”
Trường Trung Khánh gật nhẹ, không hỏi thêm. Cậu hiểu rõ, người ta không dễ gì đặt hết niềm tin vào một kẻ xa lạ, dù có mang danh “thần y”.
Bên trong nội điện, hoàng thượng đang tựa lưng vào đệm gấm. Dù sắc mặt vẫn còn nhợt nhạt, nhưng so với lần đầu tiên Trường Trung Khánh gặp, đã rõ ràng có chuyển biến tốt. Hơi thở ổn định, trán không còn toát mồ hôi lạnh, tay chân bớt run. Những thang thuốc trước đó quả đã có hiệu quả. Nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài.
Bên cạnh long sàng, một nữ tử áo lam đang khom người đứng dậy. Khuôn mặt thanh tú mang vẻ thông tuệ, thần sắc ôn hòa nhưng ánh mắt lại rất sáng. Khi ánh mắt hai người giao nhau, nàng thoáng ngạc nhiên, rồi gật đầu lễ phép.
“Ngài là thần y sao? Tiểu nữ là Tô Nguyệt, đến đây giúp hoàng thượng phân ưu.”
Cậu đáp lễ, giọng điềm đạm:
“Tiểu thư cứ tự nhiên.”
Hoàng thượng gọi cậu lại gần rồi phất tay ra hiệu cho nữ tử. Tô Nguyệt biết ý, lùi ra một bên, nhưng vẫn đứng trong điện chờ.
Trường Trung Khánh bước lại gần, đặt tay lên mạch đập hoàng đế. Chỉ qua vài nhịp, ánh mắt cậu đã dịu đi. Tuy vẫn còn dấu vết của độc tố trong khí huyết, nhưng mạch tượng đã ổn định hơn nhiều, tạng phủ dần phục hồi. Nhưng lại xuất hiện một vấn đề mới, có một thứ gì đó đang cố phá hoại cơ thể hoàng thượng. Điều này chưa từng xảy ra trong lần khám bệnh trước đây. Dù vậy, Trường Trung Khánh vẫn nhẹ giọng nói.
“Mạch của hoàng thượng đã tốt hơn nhiều rồi, nếu uống thuốc đúng giờ, người có thể hồi phục nhiều hơn nữa trong nửa tháng tới.”
Hoàng thượng khẽ nhướng mày.
“Trẫm cũng cảm thấy tốt hơn nhiều. Chỉ là... hôm nay ngự y đến, lại bảo bệnh tình không tiến triển bao nhiêu. Còn khuyên đổi phương thuốc.”
Ánh mắt Trường Trung Khánh hơi trầm xuống. Cậu không đáp ngay, chỉ nhẹ nhàng thu tay lại, đứng dậy hành lễ.
“Bẩm bệ hạ, bệnh này không thể nôn nóng. Chỉ cần thuốc không sai, thân thể sẽ sinh ra phản ứng không tốt, nhưng thần sẽ cố gắng cải tiến phương thuốc nhanh nhất có thể.”
Chờ cậu lui xuống, hoàng thượng mới lặng lẽ liếc nhìn Tô Nguyệt, hỏi.
“Ngươi thấy sao?”
Tô Nguyệt do dự một lát rồi lên tiếng.
“Thần nữ không dám vượt phận. Nhưng thần nữ từng theo học y lý ở Vân Hòa Cốc, vừa rồi bắt mạch, thấy mạch tượng quả thật mạnh hơn so với tuần trước. Nếu đổi thuốc lúc này, e rằng ngược lại phản tác dụng.”
Dưới ánh nến vàng vọt của tẩm điện, tiếng hừ lạnh của Tấn Văn Châu vang lên tuy khẽ, nhưng lại khiến không khí trong phòng như trầm xuống mấy phần.
“Ngược lại phản tác dụng...”
Hoàng thượng lặp lại lời Tô Nguyệt, ánh mắt đầy thâm ý.
“Nếu cả ngươi và thần y đều nói thế, vậy rõ ràng có kẻ muốn trẫm bệnh không khỏi.”
Tô Nguyệt cúi đầu, hàng mi dài khẽ rung.
“Bệ hạ thứ tội, thần nữ không dám vọng đoán.”
Tấn Văn Châu khẽ nhếch môi.
“Xem ra trẫm phải cho người điều tra thái y của trẫm rồi.”
Tô Nguyệt ngẩng lên, vẻ mặt không kiêu ngạo cũng không tự ti.
“Thần nữ mong bệ hạ sớm ngày hồi phục.”
Hoàng thượng khẽ gật đầu, không nói nữa.
Ra khỏi Thiên điện, Trường Trung Khánh không quay đầu nhìn lại. Tuyết đã rơi dày hơn, phủ trắng những bậc thềm đá xanh. Cậu biết, bắt đầu từ hôm nay, mọi ánh mắt trong cung sẽ tập trung vào cậu. Có người sợ cậu biết quá nhiều, có người muốn lôi kéo, có kẻ muốn thử xem cậu có thể trở thành quân cờ hay không.
Cậu bước đi giữa những luồng tính toán đó, một khi đã quen với lạnh giá, thì mọi vết dao âm thầm cũng chẳng còn làm đau được nữa.
Sau lưng cậu, hệ thống chậm rãi vang lên:
[Định vị nguy hiểm mức độ 3: Có ba ánh mắt theo dõi. Một thuộc phe vương gia, một phe hoàng hậu, một chưa xác định.]
Trường Trung Khánh chỉ mỉm cười.
“Biết rồi. Cứ để họ nhìn.”
Nếu không sớm xử lý hậu quả tên thái y đó để lại, ba tháng sau thì mạch tuyệt, sáu tháng thần trí tán loạn. Không chết, nhưng sẽ sống không bằng chết.
Trở về Tử Thần Các, dù biết rõ nơi này chẳng khác gì một cái lồng giam được dát vàng. Nhưng cậu vẫn phải tiếp tục sinh hoạt như thường.
Vừa đặt chân vào nội viện, tuyết đã phủ đầy bậc cửa. Trường Trung Khánh không ra lệnh cho ai quét dọn. Cậu đứng một lúc dưới mái hiên, để khí lạnh từ tuyết thấm vào ống tay áo, rồi mới xoay người bước vào trong phòng.
Đêm nay phải tìm cho được lời giải cho độc căn trong cơ thể hoàng đế, càng để lâu càng nguy hiểm. Không biết tên thái y đó tìm độc ở đâu, nếu tìm sách không thấy, chắc phải đến ngó nơi đó chút thôi.
Cậu lật lại từng chồng sách cũ, những bản ghi chép y thư mà hệ thống đã giúp tải về từ trước. Cổ phương dược, độc thuật Man tộc, thủ pháp ám khí phương Bắc, độc cổ,... Từng dòng từng chữ đều được hắn soi kỹ. Dưới ánh nến, bóng cậu đổ dài trên mặt đất, không một tiếng động, chỉ có hệ thống vẫn kiên nhẫn cập nhật trạng thái.
[Thể lực: 42%.]
[Tình trạng tinh thần: Căng thẳng mức nhẹ.]
[Gợi ý: nghỉ ngơi 20 phút.]
Trường Trung Khánh khẽ lắc đầu.
“Không đủ thời gian. Nếu ta không tìm ra cách khống chế trước lễ đầu xuân, sẽ có người lợi dụng cơ hội này tạo phản.”
Hắn thở ra một hơi thật dài, tay khẽ vuốt lên trang sách ghi lại một thứ gọi là Hoán Dừng, phương thuốc cổ thất truyền, tương truyền chỉ dùng để cứu mệnh vua chúa thời loạn. Nhưng không ai từng ghi chép thành công chế dược, chỉ có ghi chép phương hướng sơ bộ và tác dụng phụ. Nó có thể khiến người uống mê man ba ngày ba đêm, hoặc tán mạch, hoặc tẩu hỏa nhập ma.
Đúng lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng thị vệ báo:
“Bẩm, Tấn Vương điện hạ cầu kiến.”
Trường Trung Khánh khẽ nhíu mày.
“Tấn Vương?”
Tấn Vương chưa từng đến Tử Thần Các. Hôm nay uống nhầm thuốc gì sao?
Sau một thoáng suy nghĩ, cậu mời người vào.
Chưa đầy một khắc sau, một nam tử mặc cẩm bào xanh đậm bước vào. Dáng người cao ráo, ngũ quan sắc nét, ánh mắt ẩn ẩn sự xảo trá sau vẻ ung dung nho nhã.
“Bổn vương đến đường đột, mong thần y đừng trách.”
Tấn Vương mỉm cười, trong mắt lóe lên tia đánh giá.
“Mẫu phi ta nhiều năm mang bệnh không dứt, nghe nói thần y có y thuật cao minh, nên muốn nhờ người kê cho vài phương thuốc.”
Trường Trung Khánh không ngẩng đầu, vẫn giở sách trong tay. Mẫu phi của Tấn Vương thực sự là độc ác không kém. Phải nói đây không hổ danh là gia đình phản diện chân chính sao? Nhìn đến người này, cậu mới nhận ra Lục Trần ở thế giới trước đáng yêu biết bao.
Trường Trung Khánh lạnh nhạt đáp lại.
“Thần y không phải thần tiên, bệnh chưa xem, thuốc chưa kê. Vương gia cứ về trước.”
Tấn Vương vẫn giữ nụ cười.
“Thần y cẩn trọng, cũng hợp ý bản vương. Có điều, bệnh của mẫu phi còn nặng hơn bệnh hoàng huynh, không biết thần y có thể đến xem chút không?”
Trường Trung Khánh lúc này mới ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như tuyết phủ.
“Vương gia đề cao y thuật của ta như vậy, đương nhiên thần rất mừng. Nhưng nếu bệnh của mẫu phi ngài nặng hơn, vậy ta cũng không chắc có thể cứu chữa.”
Tấn Vương bật cười khẽ, tiếng cười không lớn nhưng nghe vào tai lại chẳng thấy ấm áp chút nào.
“Thần y khiêm tốn quá rồi. Trên đời này, nếu người không cứu được, vậy e là thật sự không còn ai cứu nổi.”
Trường Trung Khánh khép quyển sách lại, đặt xuống bàn. Trong đôi mắt sâu thẳm phản chiếu ánh nến lay động, giọng nói nhẹ tênh.
“Ta có thể đi cùng Vương gia, nhưng không hứa điều gì cả.”
Tấn Vương cong môi, mắt ánh lên tia sáng khó lường.
“Chỉ cần người chịu đi, còn lại cứ để bản vương lo.”
Chưa đầy nửa canh giờ sau, Trường Trung Khánh đã đặt chân đến viện của mẫu phi Tấn Vương. Nàng là một nữ nhân dùng sắc đẹp và mưu kế trèo lên giường tiên đế, nhưng thái hậu khi đấy không cho phép một tiện tỳ được lên làm phi. Dần dần, tiên đế có mới nới cũ, cũng không còn thường xuyên lui tới nơi bà ta nữa. Giờ đây, viện của bà ta vẫn yên tĩnh đến đáng sợ. Hầu cận đều bị đuổi lui, không ai dám đến gần.
Trường Trung Khánh vừa bước vào đã cảm nhận được mùi hương nhè nhẹ trong không khí. Là Trầm Mộc Ngư, loại hương chuyên dùng để che giấu mùi máu và thuốc độc. Hắn liếc mắt nhìn Tấn Vương, người đang mỉm cười dẫn đường, không lộ ra bất kỳ biểu cảm nào khác thường.
Chiêu Vĩ Tần nằm nghiêng trong tẩm điện, sắc mặt tái xanh, hai mắt nhắm nghiền nhưng hàng lông mày nhíu lại. Khi Trường Trung Khánh tiến đến gần, bà ta mở mắt, ánh nhìn bén như dao.
“Ngươi chính là thần y mà bệ hạ giữ lại?”
Trường Trung Khánh hành lễ theo đúng phép, lạnh nhạt đáp.
“Thần chỉ là người chữa bệnh.”
Bà ta khẽ cười, cơn ho lập tức kéo đến, run rẩy toàn thân.
“Chữa bệnh?”
Tấn Vương bước lên, nhẹ nhàng chỉnh lại gối cho bà.
“Mẫu phi, người đừng kích động.”
Trường Trung Khánh liếc nhìn hai mẹ con họ một lượt, rồi đặt tay bắt mạch. Dưới lớp da mỏng lạnh như băng là dòng khí huyết đang hỗn loạn, âm độc lan ra từng đường kinh mạch.
Cậu nhắm mắt trầm ngâm. Loại độc này không phải do kẻ khác hạ, mà là tự bà ta hại mình để giữ sắc, giữ quyền, giữ vị trí. Độc âm hàn từ từ ăn mòn tâm mạch, đổi lại là mười năm trẻ trung giả tạo. Giờ đây, báo ứng đến, mọi dấu vết đều bộc lộ.
Trường Trung Khánh buông tay, ánh mắt bình tĩnh.
“Bệnh của người là do cơ thể bị tổn thương kinh mạch lâu ngày, âm độc xâm nhập, hiện đã tổn thương đến tâm mạch. Chỉ sợ khó chữa trị.”
Chiêu Vĩ Tần cau mày.
“Ngươi muốn nói bản cung sẽ phải chết sao?”
“Không dám.”
Trường Trung Khánh bày ra sắc mặt lo lắng.
“Chỉ là... trong cơ thể người có những độc tính vốn không thuộc về bất kỳ một loại thuốc nào được kê dùng hợp pháp.”
Ánh mắt Tấn Vương trầm xuống. Hắn chưa bao giờ thực sự tin tưởng mẫu thân mình, nhưng nghe đến lời này, vẫn cảm thấy lạnh cả lòng.
“Có thể cứu được không?”
“Có.”
Trường Trung Khánh tiếp tục.
“Nhưng sẽ rất đau đớn, và phải phối hợp hoàn toàn, không được giấu giếm bất kỳ điều gì.”
Chiêu Vĩ Tần cười lạnh.
“Bản cung chưa từng sợ đau. Ngươi cứ nói đi, phải dùng gì?”
Trường Trung Khánh quay đầu nhìn Tấn Vương, ánh mắt như vô tình dừng lại lâu hơn một chút.
“Phải dùng máu người thân cùng huyết mạch để hòa thuốc, dẫn khí âm ra. Nếu có người đồng ý, ta có thể bắt đầu bào chế.”
Tấn Vương hơi nhíu mày, nhưng rồi cũng cười, đáp.
“Nếu cứu được mẫu phi, chút máu chẳng đáng gì.”
Chiêu Vĩ Tần quay mặt đi, đôi mắt nhìn về phía bóng tối trong phòng, không nói một lời nhưng lại có vẻ hài lòng với biểu hiện của con mình.