Chương 11

Tử Thần Các nằm chếch phía nam Thái y viện, vốn là viện nhỏ dành cho thái y nghỉ ngơi tạm thời. Sau khi Trường Trung Khánh nhập cung, nơi đây được sắp xếp lại làm chỗ ở cho cậu, vì gần long sàng, tiện bề chăm bệnh.

So với các viện khác trong cung, Tử Thần Các bình thường đến mức gần như không có gì nổi bật. Một vườn hoa nhỏ, hai gian chính, một nhà bếp, vài cung nhân hầu hạ. Cây cối có vẻ được cắt tỉa gọn gàng, bàn ghế đơn sơ nhưng sạch sẽ. Một nơi như vậy, giữa chốn cung đình đầy lộng lẫy, lại khiến người ta có cảm giác yên bình giản dị. Có lẽ hoàng thượng đã dụng tâm sắp đặt một chút khi nghe nói thần y sống trong núi.

Trường Trung Khánh bước vào viện, tháo áo choàng ngoài, ánh mắt như vô tình quét qua các gương mặt đang bận rộn. Cung nữ bưng nước, thái giám dọn dẹp, người nhóm bếp. Tất cả đều có vẻ hết lòng làm việc, mà Trường Trung Khánh không tin là vậy.

Cậu nhìn họ, chỉ dịu dàng khẽ cười. 

“Sắp tới trời trở lạnh rồi, mọi người nhớ giữ ấm.”

Một câu nói nhẹ nhàng, khiến không khí trở nên mềm mại. Sau câu ấy, tất cả đồng loạt cúi đầu vâng dạ. Nhưng chính trong lúc đó, Trường Trung Khánh bắt được một ánh mắt lệch hướng. Một cung nữ trẻ thoáng liếc về phía nồi thuốc đặt ngoài sân, nơi vừa được đun xong. Hành động ấy rất nhanh, thoáng qua như gió lướt, nhưng cậu vốn để ý tất cả từ đầu. Đó là thuốc sắc theo đơn thái y cũ kê, đến cậu thì khác rồi.

Cậu không thay đổi biểu cảm, chỉ hơi nghiêng đầu, thong thả ngồi xuống bàn gỗ dưới hiên. Tay rút ra một cuốn sổ nhỏ, viết vài nét bút.

[Thông báo: Nước nấu bữa tối hôm nay có dấu vết của tử chanh bị biến chất, rất nhẹ nhưng nếu tích lũy đủ nhiều sẽ gây mệt mỏi, đau đầu và nôn nhẹ.]

Cậu thầm lặp lại tên độc dược trong đầu.

“Tử chanh. Dù không đủ để giết, nhưng đủ để khiến người bệnh yếu thêm, không rõ nguyên nhân.” 

Trường Trung Khánh nghĩ một chút, rồi cúi xuống viết vài dòng. Cậu vừa viết vừa gọi một tiểu thái giám đến. 

“Ngươi đến kho dược, lấy cho ta cam thảo, xuyên khung, hắc hương, thêm hai vị dương tích và mục linh. Đây là đơn thuốc, đừng để ai đụng vào số nguyên liệu đó.”

“Dạ.” 

Tiểu thái giám khom người nhận đơn, đi nhanh ra cửa.

Trường Trung Khánh gác bút, đứng dậy đi thẳng đến gian bếp nhỏ phía sau. Cậu hỏi với giọng bình thường, không cao cũng không thấp.

“Nồi này ai nấu vậy?”

Một cung nữ bình tĩnh bước ra. 

“Bẩm, là nô tỳ theo công thức hôm qua của thái y ạ.”

“Được rồi.” 

Ánh mắt cậu nhẹ lướt qua cô ta, tiếp tục.

“Nồi ấy ta sẽ nấu lại theo phương thuốc mới. Không cần bận tâm. Mỗi người tự làm việc của mình đi.”

Nói rồi, cậu đổ toàn bộ nồi nước kia ra, rửa sạch ấm đồng. Động tác chậm rãi nhưng dứt khoát. Tay áo nhẹ nhàng xắn lên, ánh lửa bập bùng phản chiếu đôi mắt bình thản như nước giếng sâu.

Dược liệu được đưa đến, cậu để hệ thống quét qua một chút, không có gì bất thường mới bắt đầu đem nấu.

Cậu nhóm bếp, sắc thuốc. Mùi dược liệu nhẹ nhàng tỏa ra.

Lúc ấy, trong gian phòng nhỏ, cung nhân ra vào mang thức ăn đến. Có một bát canh nhân sâm đặc biệt được đặt sát cạnh chỗ cậu ngồi, có vẻ như ai đó muốn chu đáo chăm sóc riêng cho “thần y mới nhập cung”.

Trường Trung Khánh nhìn bát canh ấy, không nói gì, cũng không động đũa. Đôi mắt chỉ lướt qua một lượt toàn bộ mâm cơm. Đúng lúc đó, hệ thống vang lên.

[Ký chủ chú ý, đồ ăn đều bị bỏ độc, chỉ có bát canh là bình thường.]

“...”

Khóe môi Trường Trung Khánh hơi cong lên, chẳng rõ là cười thật hay chỉ là một nét chế giễu mơ hồ.

“Độc đáo thật đấy.”

Dưới ánh đèn dầu lặng lẽ lay động, Trường Trung Khánh đưa mắt nhìn bát canh sâm còn đang bốc khói. Cậu đưa tay bưng lên, ngửi nhẹ, rồi chậm rãi nhấp một ngụm. Vị canh thanh mát, sâm không quá nồng, phối hợp thêm hạt sen đúng là một sự kết hợp hoàn hảo, vừa ngon vừa bổ. Cậu uống thêm vài ngụm nữa, rồi đặt bát xuống, ánh mắt lặng lẽ đảo qua mâm cơm nhưng vẫn không động đến món nào khác.

Cậu dịu dàng cất lời, nhìn về phía cửa phòng nơi vài cung nhân đang lặng lẽ đứng chờ.

“Canh này nấu rất ngon. Ta phải cảm ơn mọi người vì đã có lòng như vậy.”

Những người kia như thở phào nhẹ nhõm, vội cúi đầu đồng loạt đáp. 

“Thần y quá lời, là bổn phận của nô tài.”

Trường Trung Khánh mỉm cười, giọng vẫn nhẹ như gió xuân.

“Nhưng… gần đây ta đang ăn chay một thời gian. Có lẽ mọi người chưa biết. Thức ăn dùng thịt, dầu mỡ nhiều, ta không tiện đụng vào. Không sao cả, là do ta chưa nói rõ từ đầu.”

Cung nhân sững người, người nọ nhìn người kia, chẳng ai ngờ thần y lại giữ giới ăn chay. Lại nghe Trường Trung Khánh thong thả nói tiếp:

“Thật ra ta vốn quen tự chuẩn bị cơm nước, tay nghề không tệ. Nếu được, từ ngày mai, phần ăn của ta cứ để riêng ở bếp nhỏ, ta sẽ tự lo. Đỡ phải làm phiền mọi người.”

Ngữ khí tuy mềm mại, nụ cười ôn hoà, nhưng giọng điệu không cho phép cãi lại.

Một tiểu thái giám nghe vậy vội cúi đầu. 

“Thần y đức cao vọng trọng, sao có thể để ngài động tay nấu nướng được. Việc này cứ để đám hạ nhân là đi ạ.”

Trường Trung Khánh khẽ phất tay.

 “Không sao. Ta cũng giống các người thôi. Chỉ là một thói quen, cũng xem như thư giãn.”

Nói rồi cậu đứng dậy, đích thân thu dọn bát canh, mang về phía gian bếp nhỏ. Ánh đèn chiếu lên bóng lưng cậu, vừa yên bình vừa xa cách. Đám hạ nhân phía sau không ai dám ngăn cản, chỉ cúi đầu tiễn cậu bằng sự im lặng.

Trong lòng họ dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Vị “thần y” này dường như không giống bất kỳ ai họ từng gặp. Không cao ngạo, cũng chẳng mềm yếu, mà là thứ bình thản như nước, lại rất khó lường.

Trường Trung Khánh đẩy cửa bếp ra, cởi áo khoác ngoài, xắn tay áo. Cậu nhẹ nhàng rửa tay bên vòi. Dòng nước lạnh như băng chảy qua kẽ tay, gương mặt cậu vẫn không đổi sắc. Có trời mới biết, cậu không muốn ăn chay chút nào. Cậu lẩm bẩm, như nói cho bản thân nghe.

“Ăn chay cũng tốt. Không, ăn chay rất tốt. Tịnh thân, tịnh tâm. Nhất là ở một nơi như thế này.”

Gian bếp lại sáng lửa. Mùi gạo rang thoang thoảng trong không khí, pha chút mùi gừng, chút hạt sen, vài nhánh nấm hương khô. Không cầu kỳ, không quá mức, nhưng đủ ấm bụng trong một đêm lành lạnh nơi đây.

Trường Trung Khánh vừa nấu vừa khe khẽ nhẩm lại công thức trong đầu, ánh mắt dịu đi, môi khẽ cong.

Ít nhất, ở nơi này, bếp lửa còn ấm. Cậu vẫn còn tự tay nấu cho mình một bữa ăn yên ổn.

Những ngày sau đó, cuộc sống của Trường Trung Khánh trong cung không thể nói là dễ chịu, nhưng cậu vẫn yên ổn sống sót.

Mỗi ngày đều có cơm nước được đưa đến đúng giờ, phần canh vẫn sạch sẽ, không lẫn tạp chất. Nhưng còn lại, toàn bộ món ăn đều bị thay đổi luân phiên, đôi lúc nhìn là biết bị động tay động chân, có khi lại tinh vi đến mức hệ thống phải lên tiếng cảnh báo. Cậu không ăn, cũng không nói ra. Dù là người đưa cơm hay là đầu bếp, ai cậu cũng mỉm cười cảm ơn, chưa bao giờ trách móc nửa lời.

Bếp nhỏ dần trở thành một không gian riêng. Cậu tự xay bột, nấu cháo, hấp bánh, lúc rảnh còn trồng thêm vài chậu rau thơm ngoài hiên. Tay nghề của cậu ngày càng thuần thục, thức ăn cũng ngày càng phong phú. Người trong cung bắt đầu đồn rằng thần y thích ăn chay thanh tịnh, có khi là người xuống núi trải nghiệm, chẳng màng vật chất.

Nhưng phía sau những ngày tháng yên lặng ấy, Trường Trung Khánh chưa từng thôi quan sát.

Cậu không cố ý điều tra, nhưng những chi tiết nhỏ nhất đều không lọt khỏi mắt cậu. Hệ thống hỗ trợ xác định nguy hiểm, còn cậu lại dùng kinh nghiệm sống trong bệnh viện để đọc ra tâm lý con người, nhận biết một số hành động.

Người đầu tiên cậu nhận ra là Lý Tường, một cung nữ hay đến quét dọn bếp nhỏ. Lý Tường rất cẩn thận, không nói nhiều, nhưng luôn có thói quen chạm tay vào đồ vật hai lần. Trong y học, đó là dấu hiệu của một dạng rối loạn nhẹ. Nhưng hợp với tiểu thuyết hơn thì Trường Trung Khánh nghĩ nó là dấu hiệu của người đã qua huấn luyện nghiêm khắc, mỗi hành động đều phải chắc chắn, không để lại dấu vết.

Lý Tường thuộc phe vương gia. Một lần, khi cậu cố tình để lộ một lọ thuốc giải cực hiếm trên kệ bếp, chỉ dùng cho độc dược thượng phẩm. Cô ta đã nhìn thấy, nhưng lại giả như không để tâm. Sau đó, đêm ấy có người lẻn vào phòng cậu lục lọi, không lấy gì, chỉ sót lại một sợi chỉ tím.

Người thứ hai, Tiểu Vân. Đó là thái giám được cậu nhờ mang cơm, cũng là người thuộc phe hoàng đế. 

Cơ bản thì ở trong Tử Thần Các một thời gian, cậu đã nhận diện được người nào phe nào. Đáng tiếc là bên của hoàng thượng vẫn khá ít.

Trường Trung Khánh uống một ngụm trà thảo mộc, ánh mắt hờ hững đảo qua sân sau phủ đầy tuyết, tâm tình như nước lặng. Mỗi một người tiếp cận cậu, đều mang theo mục đích. Có người thăm dò y thuật, có người thử độc dược, có người chỉ đơn giản muốn nhìn xem một kẻ “thần y” như cậu sẽ làm được gì trong chốn cung đình này.

Cậu không trách họ. Mỗi người đều có vị trí để sống sót. Còn cậu, cũng chỉ đang tìm cách để tồn tại mà thôi.

Hôm nay, Trường Trung Khánh chậm rãi khoác áo choàng lông cáo màu tro nhạt, vừa đủ giữ ấm, vừa không quá nổi bật giữa màu sắc trang nghiêm của cung đình. Buổi sáng, một tiểu thái giám hớt hải chạy đến truyền khẩu dụ. 

“Thỉnh thần y đến Thiên điện, long thể hoàng thượng bất an, mời người đến chẩn mạch.”

Đã sớm đoán được sẽ có ngày này, Trường Trung Khánh không kinh ngạc, chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng "Ừ", rồi tự mình chuẩn bị hòm thuốc. Cậu biết, chuyến đi hôm nay, không chỉ là vì y đạo, mà là một cuộc thăm dò hai chiều.

Đường đến Thiên điện dài và lạnh. Gió bấc cuốn từng đợt tuyết mỏng vờn dưới chân, tiếng bước của thái giám dẫn đường vang lên loạt xoạt đều đều. Cảnh vật hai bên hiện ra nhạt nhòa sau màn sương trắng, cung đình nguy nga bỗng trở nên u tịch, như thể nơi đây chưa từng có ai sống.

Thiên điện là trung tâm quyền lực của quốc gia. Cửa cung mở ra, một làn hương trầm dịu nhẹ xộc vào mũi. Trường Trung Khánh liếc mắt, lập tức nhận ra đó là hương thảo tiêu độc, thứ dùng để áp chế khí huyết hỗn loạn, thường được dùng khi người bệnh bị nhiễm độc trong thời gian dài.

Một lão ngự y cúi người thi lễ, giọng nói nhỏ như muỗi. 

“Thần y, mời.”