Trường Trung Khánh trở về không gian hệ thống, nghỉ ngơi một lúc mới hỏi.
“Nếu có thể trừng phạt phản diện như vậy thì sao không trực tiếp xóa sổ họ luôn?”
[Vì mức độ thù hận với thế giới quá cao, không thể xóa sổ được.]
Trường Trung Khánh gật đầu.
“Tôi ở lại không gian lâu thêm một chút được chứ?”
Hệ thống rất thông cảm mà đồng ý, còn biến thành cục bông chơi với cậu.
Đến khi thấy cảm xúc ổn định, Trường Trung Khánh mới nói.
“Đi thôi, đến thế giới tiếp theo.”
Hệ thống nhắc nhở.
[Ký chủ phải cẩn thận chút. Thế giới đầu tiên rất dễ dàng, nhưng đến thế giới tiếp theo thì không còn vậy nữa.]
Cậu thở dài gật đầu.
“Được rồi, người làm công thì đành cam chịu thôi.”
Ánh sáng trắng rực rỡ lóe lên rồi tan biến, Trường Trung Khánh mở mắt ra, lần này không phải khung cảnh hiện đại quen thuộc nữa mà là một nơi mang nét cổ xưa, uy nghiêm.
Trước mặt cậu là cánh cổng cung điện lớn, hai bên có thị vệ đứng nghiêm chỉnh, áo giáp sáng loáng, tay cầm trường thương. Không khí trong cung yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng gió lướt qua tán cây.
[Chào mừng ký chủ đến với thế giới thứ hai. Đây là một thế giới cổ đại mang yếu tố đấu đá cung đình, mưu mô quyền lực, và phản diện chính là một vị vương gia nhiều mưu lược, cũng là người nắm giữ 70% quyền lực trong triều.]
Trường Trung Khánh chỉnh lại y phục, lần này là một bộ áo choàng trắng bạc thêu hoa văn xanh nhạt, bên hông đeo túi thuốc, cả người mang phong thái nhẹ nhàng, sạch sẽ.
“Thân phận lần này là gì?”
[Cậu là thần y giang hồ, được Thái hậu đích thân mời vào cung để chữa chứng đau đầu mãn tính của Hoàng thượng. Trong quá trình đó, cậu phải cố gắng tiếp cận phản diện - Tấn vương.]
Trường Trung Khánh nhẹ gật đầu. Cậu không quen kiểu cung đình đấu đá này, nhưng nếu hệ thống giao, cậu vẫn sẽ làm.
Khi đến đại điện, nội thị dẫn đường cúi đầu cung kính.
“Thần y, xin theo lão nô.”
Không lâu sau, cậu được đưa tới một cung điện rộng lớn, đó chính là tẩm cung của Hoàng thượng. Bên trong, hương trầm nhẹ nhàng lan tỏa, màn gấm buông thấp, và trên long sàng là một nam nhân trẻ tuổi, sắc mặt nhợt nhạt, đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Khụ… Thần y đến rồi?”
Giọng nói của vị Hoàng thượng có chút khàn khàn. Trường Trung Khánh tiến lên, chắp tay hành lễ.
“Trường Trung Khánh bái kiến Hoàng thượng.”
“Không cần đa lễ. Trẫm nghe mẫu hậu nói ngươi y thuật cao minh, có thể chữa khỏi bệnh đau đầu cho trẫm?”
“Thần sẽ cố gắng hết sức.”
Cũng may trước khi xuyên vào đây, hệ thống đã cho cậu một khóa học y thuật cổ đại.
Một lúc sau, khi mạch tượng đã rõ ràng, cậu rút tay về, khẽ nhíu mày.
“Hoàng thượng, thần cần kê đơn và điều chế thuốc trong vòng ba ngày. Bệnh đau đầu của ngài không phải do khí hàn đơn thuần, mà có dấu hiệu khí huyết bị ứ tắc ở đỉnh đầu. E là đã tích tụ nhiều năm.”
Hoàng thượng khẽ gật đầu, đôi mắt sáng lên một chút giữa cơn mệt mỏi.
“Trẫm tin tưởng thần y. Nếu có thể chữa khỏi, trẫm tất sẽ trọng thưởng.”
Trường Trung Khánh khom người.
“Thần không dám nhận thưởng, chỉ mong Hoàng thượng chóng bình an.”
Trong lúc đó, một bóng người từ ngoài điện tiến tới đứng sau bức rèm. Dù không thấy rõ mặt nhưng ánh mắt người kia lại sắc bén như dao, khiến cậu lập tức cảm nhận được một luồng áp lực vô hình.
[Người đó là phản diện - Tấn vương, Tấn Lục Trần.]
Cái tên khiến cậu khựng lại trong một thoáng.
Lục Trần? Lại là hắn sao?
Trong đầu lập tức vang lên giọng nói quen thuộc của hệ thống.
[Không thể nào. Người đó không phải Lục Trần của thế giới trước. Mỗi thế giới đều độc lập, không có chuyện nhân vật xuyên qua hay lặp lại danh tính như ký chủ nghĩ.]
Cậu cau mày khẽ, lòng vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng, nhưng lý trí lại buộc mình chấp nhận. Cậu hít sâu, ổn định cảm xúc.
Ngay lúc đó, một giọng nói trầm thấp mà ung dung từ phía sau bức rèm vang lên.
“Hoàng huynh, người có mệt không?”
Từ tấm màn ra, nam nhân vận cẩm bào màu đen bước tới, vóc dáng cao lớn, khí chất lạnh lùng và nguy hiểm. Mắt phượng dài hẹp, ánh nhìn như đâm xuyên lòng người.
Trường Trung Khánh ngẩng đầu nhìn, trong khoảnh khắc, cậu sững lại.
Người kia… không phải Lục Trần.
Ngũ quan không hề tương đồng, ánh mắt kia cũng khác biệt hoàn toàn. Nếu như Lục Trần trước đó mang theo nét cợt nhả và đau thương bị che giấu, thì vị Tấn vương này là một kẻ nguy hiểm đúng nghĩa. Hắn là tên đạo đức giả.
Cậu có chút thất vọng, dù không muốn thừa nhận.
Hoàng thượng khẽ cười, giọng đã có phần nhẹ nhàng hơn.
“Tấn vương đệ sao lại đến đây? Có việc gì chăng?”
Tấn vương nhàn nhạt đáp.
“Thần đệ nghe nói Hoàng huynh triệu thần y vào cung, nên đến xem thử có phải là hạng lang băm khoác lác hay không.”
Trường Trung Khánh khẽ nheo mắt. Đúng như hệ thống cảnh báo, thế giới này không còn dễ dàng nữa.
Ánh mắt Tấn vương lướt qua cậu như lưỡi dao, dừng lại đôi chút rồi lại rời đi, chẳng mang theo chút hứng thú nào.
Hệ thống thì thầm trong đầu.
[Thân phận Tấn vương là em trai cùng cha khác mẹ với Hoàng thượng. Mẹ hắn xuất thân thấp kém, bị giáng làm tì thiếp. Tấn vương từ nhỏ lớn lên trong lạnh nhạt, tài năng xuất chúng nhưng không được trọng dụng, chỉ ban cho hư danh vương tước. Dù không nói ra, nhưng ai cũng biết hắn có dã tâm với ngai vàng.]
Trường Trung Khánh nhíu mày.
Một phản diện sinh ra trong bóng tối, chẳng được ai yêu thương, chẳng có nơi nào là nhà. Cậu thở dài một tiếng trong lòng.
Lần này, cậu phải tiếp cận thế nào đây?
Còn chưa kịp nghĩ xong, Tấn vương đã quay người rời đi, giọng nói lạnh như băng để lại.
“Thần y nếu đã dám nhận chữa cho Hoàng thượng, thì cũng nên chuẩn bị sẵn tâm lý. Nếu thất bại, không chỉ là cái đầu của ngươi rơi xuống đâu.”
Trường Trung Khánh nhìn theo bóng lưng lạnh lùng ấy, lặng lẽ siết chặt tay. Phản diện lần này không dễ đối phó mà.
Giọng của hệ thống lại vang lên, lần này mang theo chút nghiêm túc hơn thường lệ.
[Ký chủ chú ý. Vì cậu đã gặp nhân vật chính nên cốt truyện được cập nhật.]
Đúng lúc đó, Hoàng thượng lên tiếng.
“Thần y, trẫm có thể tin tưởng ngươi chứ?”
Trường Trung Khánh cúi đầu, đáp bằng giọng bình tĩnh.
“Chỉ cần Hoàng thượng còn một hơi thở, thần sẽ không để căn bệnh này hành hạ người cả đời.”
Hoàng thượng nở một nụ cười nhạt, nhưng rõ ràng có phần yên tâm hơn.
“Tốt lắm. Người đâu, đưa thần y đến Tử Thần Các.”
Ban lệnh xong, Hoàng thượng nhẹ giọng lại.
“Tất cả những gì cậu cần, cứ nói.”
“Thần tuân chỉ.”
Trường Trung Khánh hành lễ xong liền theo một cung nhân lui ra. Trong lòng vẫn còn vương chút nặng nề. Chữa bệnh chỉ là khởi đầu, những cơn sóng ngầm trong cung này mới là thứ thực sự đáng sợ.
Bước qua hành lang uốn lượn, hoa cỏ khẽ lay trong gió nhẹ, nhưng cậu lại chẳng cảm nhận được vẻ thanh bình.
Khi đến gần Tử Thần Các, cậu đột nhiên cảm nhận được ánh mắt theo dõi từ xa. Không quay đầu lại, nhưng trực giác cho cậu biết, đó là Tấn vương.
Cảm giác bị áp chế, bị giám sát, như sợi dây vô hình đang siết dần quanh cổ.
Hệ thống lại vang lên.
[Khuyến nghị: ký chủ nên cẩn trọng trong ba ngày tới. Trong nguyên tác, Tấn vương sẽ chủ động sắp xếp người mang độc. Dù không trực tiếp ra tay, nhưng hắn luôn hoài nghi và không để ai ảnh hưởng đến thế cục hắn đang điều khiển.]
Cậu nhíu mày.
“Sao hắn lại đa nghi như vậy chứ?”
[Theo phân tích hành vi: Tấn vương tuy tàn nhẫn, nhưng rất giỏi kiềm chế. Hắn không bao giờ để mình ra mặt nếu không cần thiết. Thứ nhất là giữ hình tượng, thứ hai là che giấu dã tâm. Hiện tại, hắn đang trong thế giằng co với Hoàng thượng.]
Trường Trung Khánh khẽ gật đầu, bước chân chậm lại.
Thì ra, mình chẳng những phải chữa bệnh, mà còn phải giữ mạng.
Càng nghĩ, cậu càng cảm thấy áp lực. Nhưng cũng vì vậy, một phần bản năng trong cậu dần thức tỉnh.
Trường Trung Khánh khẽ thì thầm.
“Nếu đây là trò chơi quyền lực, vậy để xem ai đi được đến cuối cùng.”
Cậu ngước mắt nhìn ánh chiều tà đang dần phủ lên cung điện, vẻ mặt bình thản nhưng đôi mắt lại trong trẻo, nhưng cũng đầy kiên định.
Tấn vương ư?
Không sao, cùng lắm là chết thôi.
Nguyên tác thế giới này là tiểu thuyết cổ trang cung đấu có tên "Tuyết rơi bên phượng thành". Nam chính là đương kim Hoàng thượng, tên Tấn Văn Châu, niên hiệu Cảnh Dạ. Nữ chính là Tô Nguyệt, tiểu thư con quan đại thần, thông minh dịu dàng, biết tiến biết lùi.
Theo cốt truyện gốc, sau khi Hoàng thượng bệnh nặng, Tô Nguyệt hiến kế, cùng thái hậu tìm danh y để trị bệnh. Trong quá trình điều trị, nàng và Hoàng thượng nảy sinh tình cảm, cuối cùng nên duyên phu thê.
Phản diện chính là Tấn vương. Hắn lợi dụng thế lực trong triều, ngấm ngầm thao túng nhân sự, có dã tâm đoạt vị. Sau này khi Hoàng thượng hồi phục, lật lại án cũ, Tấn vương bắt buộc phải tạo phản, cuối cùng thất bại, chết không toàn thây.
Đáng lẽ cốt truyện phải như vậy, nhưng phản diện quá mạnh, tạo phản thành công rồi.
Trường Trung Khánh cảm thán xong thì hỏi.
“Hệ thống này, nếu tôi thay vào vị trí thần y thì người trong cốt truyện đi đâu?”
[Người đó vẫn đang trong núi trị bệnh cứu người.]
Trường Trung Khánh gật đầu.
Hệ thống tiếp lời.
[Ký chủ yên tâm, sáng hôm nay ông còn cãi nhau với một bà lão. Chiều nay thì bị con trâu làng trên đá bay giỏ thuốc quý xuống suối.]
Trường Trung Khánh bật cười.
[Đêm trước đó, y còn bị một thanh niên trèo tường vào xin thuốc tình duyên, vì thích cô gái bán bánh bao bên chợ mà ba tháng vẫn chưa dám nói chuyện.]
“Cuộc sống của lão thần y thú vị ghê ha.”
Trường Trung Khánh che miệng, lắc đầu.
“So với tôi phải sống trong cung đấu quyền mưu thì ở đó tốt hơn nhiều.”
[Phải.]
Trường Trung Khánh lấy lại tinh thần.
“Được rồi, chúng ta phải bắt đầu lên kế hoạch thôi, không là mai xác tôi sẽ lạnh đó.”
Cậu hít sâu một hơi, ánh mắt dần trở nên sắc bén.
“Trước tiên là phải làm rõ tình trạng bệnh của Hoàng thượng. Sau đó, âm thầm dò xét người bên cạnh ngài, xem có ai khả nghi không.”
[Khuyến nghị: Ưu tiên tìm hiểu về đại nội thị vệ và thái y viện. Một trong số đó là tay chân của Tấn vương.]
Trường Trung Khánh gật đầu, tay siết chặt bên ống tay áo.
“Được. Vậy bắt đầu từ Tử Thần Các.”