Sau khi nghỉ ngơi một lát, hai người định quán ăn gì đó. Vừa bước qua một khúc quanh, Trung Khánh đã nghe tiếng gọi quen thuộc vang lên.
“Trung Khánh.”
Là Diệp Chi Vân.
“Trùng hợp ghê. Tụi tớ đang định vào quán này ăn.”
Hàn Dương bước tới trước, gật đầu chào hai người rồi ánh mắt lướt sang Lục Trần. Hôm nay hắn ta có vẻ hớn hở khác thường.
Trường Trung Khánh vui vẻ.
“Bọn tớ cũng đang tìm quán ăn.”
Diệp Chi Vân lập tức mời.
“Thế mình cùng dùng bữa nhé?”
Trung Khánh liếc Lục Trần, thấy hắn không ý kiến thì gật đầu.
“Được đó.”
Lục Trần lười biếng đứng cạnh, nhưng tay lại nắm chặt lấy Trung Khánh, như thể cố tình khoe mẽ.
Ánh mắt Hàn Dương thoáng ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã quay lại vẻ bình thản ban đầu.
Diệp Chi Vân khoanh tay, ánh mắt đảo qua cái nắm tay đầy mờ ám kia, hơi nhướng mày. “Hai người… xác định quan hệ rồi à?”
“Ừm.”
Trung Khánh gật đầu nhẹ, có chút ngượng ngùng không biết nên biểu hiện thế nào, chỉ đành siết tay Lục Trần như một cách thừa nhận.
Lục Trần thì hoàn toàn ngược lại. Hắn cong môi cười toe toét, như thể vừa trúng xổ số đặc biệt.
“Bọn tớ chính thức từ hôm qua.”
Diệp Chi Vân bật cười, vỗ nhẹ vào vai Trung Khánh một cái.
“Chậc, cũng không nói cho bạn bè một tiếng. Làm người ta tưởng Lục Trần còn đang đơn phương đấy.”
Hàn Dương gật đầu, nụ cười dịu dàng thường trực trên môi.
“Không ngờ phát triển nhanh vậy. Tớ còn tưởng phải lâu hơn cơ.”
Lục Trần cười một cái đầy đắc ý.
“Trung Khánh khó lắm đó. Nhưng mà dễ thương.”
Trung Khánh thở dài.
“Cậu có thể im lặng một lúc được không?”
“Không được. Hôm nay tớ vui mà.”
Hắn nghiêng người sang, áp sát vào tai cậu, giọng nhỏ vừa đủ bốn người nghe.
“Làm người yêu cậu là chuyện đáng khoe nhất trong đời tớ rồi.”
Diệp Chi Vân híp mắt nhìn hai người họ.
“Thôi được rồi, thấy hai cậu tình tứ quá đó. Vào ăn thôi, đói lắm rồi.”
Cả bốn cùng bước vào quán ăn nhỏ ven đường. Bên trong không đông lắm, ánh đèn ấm áp chiếu lên những bộ bàn ghế gỗ đơn giản. Họ chọn một bàn gần cửa sổ, gọi vài món đặc trưng của quán.
Đồ ăn được đem lên, mùi thơm của nó tỏa ra đầy quyến rũ khiến ai nấy đều thấy bụng sôi lên ùng ục.
Diệp Chi Vân nhanh tay gắp miếng đậu hũ chiên vàng óng bỏ vào chén Trung Khánh, giọng nửa trêu nói.
“Coi như chúc mừng cậu có người yêu nhé. Còn lần sau mà có biến gì lớn thì nhớ báo trước, để người ta chuẩn bị quà chúc mừng.”
Trung Khánh mím môi cười khẽ.
“Xin lỗi. Tớ không quen chia sẻ chuyện riêng tư cho lắm.”
Hàn Dương lên tiếng.
“Không sao. Chỉ cần cậu thấy ổn là được.”
Ánh mắt Hàn Dương lướt qua Trung Khánh rồi dừng lại ở tay hai người vẫn đan chặt lấy nhau.
Hàn Dương mỉm cười chân thành, cậu ta cũng muốn tự nhiên thể hiện tình cảm với Chi Vân như vậy. Chính bởi cậu ta luôn do dự nên đã để Chi Vân đợi lâu rồi, lại còn khiến cậu ấy hiểu lầm nữa.
Lục Trần liếc nhìn Hàn Dương, thấy ánh mắt có chút ngưỡng mộ thì khó hiểu, nhưng hắn không rảnh xen vào chuyện người khác.
Hắn xoay đầu nhìn Trung Khánh, cười như thể tìm được kho báu.
“Trung Khánh nấu ăn ngon lắm đấy. Ai cưới được là lời cả đời.”
Trung Khánh suýt nghẹn miếng cơm. Cậu liếc hắn một cái, môi giật giật.
“Cậu đang nói nhảm cái gì thế?”
“Thì sự thật mà.”
Lục Trần nhún vai.
“Hôm qua chẳng phải tớ được ăn đồ cậu nấu sao. Rất ngon.”
Diệp Chi Vân suýt phì cười.
“Nghe như kiểu cậu kiếm được bảo vật ấy.”
“Không phải sao?”
Lục Trần chớp mắt vô tội, rồi quay sang Trung Khánh, xoa đầu.
“Nhưng tớ vẫn thích được chăm sóc cậu ấy hơn.”
Trung Khánh khẽ hắng giọng, quay đầu tránh ánh mắt tha thiết kia.
“Bớt bớt lại chút đi.”
Phản ứng của cậu khiến Lục Trần lập tức tươi rói như hoa. Hắn cười toe, hai mắt cong cong như trăng non.
“Vậy tớ sẽ vâng lời ngay đây.”
Diệp Chi Vân huých Hàn Dương một cái, nhỏ giọng trách:
“Thấy chưa? Người ta ngọt ngào kìa. Cậu thì sao?”
Hàn Dương thoáng sững người. Ánh mắt cậu ta khẽ dao động.
“Tớ…tớ đút cậu ăn.”
Diệp Chi Vân bật cười.
“Thôi khỏi.”
Diệp Chi Vân ngừng trong giây lát, nhở giọng chỉ đủ hai người nghe thấy.
“Tớ chỉ ghét cái cách cậu đối xử với người con gái khác. Tớ cần sự đặc biệt.”
Hàn Dương liếc nhìn Lục Trần lâu lâu lại nghiêng đầu thì thầm gì đó vào tai Trung Khánh, khiến cậu đỏ mặt nhắc nhở.
“Ăn đi, đừng nói nữa.”
Nhưng hắn thì chẳng hề có ý định dừng lại. Cứ như thể hôm nay chính là ngày đại hỷ của mình vậy. Cười cười, nói nói, lúc thì bóc tôm, lúc lại rót nước, chẳng khác gì một chú chó lớn vừa yêu vừa dính người.
Hàn Dương đột ngột hiểu ra gì đó, có lẽ do cậu ta luôn có suy nghĩ phải quan tâm phái nữ nên không nhận ra hành động của mình khiến Chi Vân thiếu cảm giác an toàn như thế nào.
Hàn Dương nghiêm túc nhìn cô.
“Tớ sẽ.”
Bữa ăn kết thúc, cả nhóm ra khỏi quán, đứng trước ngã ba đường.
Diệp Chi Vân vươn vai lên tiếng.
“Về thôi. Mai còn đi học.”
Trung Khánh gật đầu.
“Ừm. Đi đường cẩn thận.”
Hàn Dương nghiêng đầu nói với Diệp Chi Vân.
“Để tớ đưa cậu về.”
Diệp Chi Vân hơi ngạc nhiên, nhưng rồi khẽ mỉm cười.
“Ừ.”
Buổi đêm mùa hè, đèn đường hắt ánh sáng nhàn nhạt lên con hẻm nhỏ phía sau khu nhà. Trên bàn học cũ kỹ trong phòng, Lục Trần đang cúi đầu chăm chú ghi chép. Một tay hắn giữ trang sách đã sờn mép, tay còn lại liên tục ghi lên quyển vở bài tập. Những con chữ nguệch ngoạc từ tốn xếp hàng, từng hàng, từng trang.
Trung Khánh ngồi cách đó không xa, tay ôm một chiếc gối nhỏ, ánh mắt khẽ lướt qua từng cử động của Lục Trần. Cậu không lên tiếng, chỉ lặng lẽ rót cho hắn một cốc nước ấm, đặt xuống bên cạnh.
Lục Trần ngẩng đầu, nhíu mày.
“Trễ rồi, cậu không ngủ à?”
Trung Khánh dựa lưng vào tường, mỉm cười.
“Cậu còn chưa ngủ, sao tôi ngủ được? Lúc chiều còn than mệt mà giờ học chăm thế?”
Lục Trần cười khẽ.
“Tớ muốn cho cả hai ta một tương lai tốt hơn.”
Trung Khánh lặng thinh trong một thoáng, rồi đứng dậy, đi tới ngồi bên cạnh hắn. So với lúc cậu mới tới thế giới này thì giờ Lục Trần đã cao lên khá nhiều. Nhìn bóng lưng to lớn ấy, khuôn mặt cậu bất giác dịu dàng hơn.
Lục Trần đột nhiên nói.
“Cậu thích gì tớ đều sẽ cho.”
Và Lục Trần thực sự làm được.
Bằng sự kiên trì và cố gắng không ngừng nghỉ, hắn thi đậu một trường đại học danh tiếng, vừa học vừa làm, từng bước leo lên từ những vị trí thấp nhất trong một công ty lớn.
Cũng may hồi đó nhà trường thấy hắn học giỏi nên cũng nhiều lần mắt nhắm mắt mở cho qua vụ đánh nhau. Dẫu sao thì cái xó nghèo này có bao giờ yên ổn đâu. Hiện tại Lục Trần vào được nơi danh tiếng, trường cũ cũng nở mặt một phần.
Mấy năm sau, Lục Trần mở được công ty riêng, không phải lớn lắm, nhưng đủ để có tiếng tăm trong ngành. Dù bận rộn đến đâu, hắn vẫn dành thời gian ở bên Trung Khánh.
Trung Khánh mở một tiệm hoa, không phải vì đam mê hay muốn kiếm thật nhiều tiền. Cậu chỉ đơn giản muốn sống một cuộc đời nhẹ nhàng, trồng hoa, pha trà, ngắm nắng sớm rọi qua khung cửa kính. Đời trước cậu làm bác sĩ, gần như không có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy. Tuy nhiên, cậu vẫn sắm đầy đủ đồ sơ cứu phòng trường hợp có người cần giúp đỡ.
Khi thành lập công ty, Lục Trần từng ngỏ lời đầu tư cho tiệm hoa của cậu. Lúc ấy Trung Khánh chỉ lắc đầu cười, đôi mắt cong cong dịu dàng.
“Tớ không muốn, mệt lắm. Tớ thích như thế này.”
Lục Trần hiểu. Hắn chưa từng ép cậu phải thay đổi, cũng không đem thành công của mình làm điều gì để khoe khoang. Với hắn, chỉ cần mỗi sáng được thấy Trung Khánh cắm hoa trong ánh nắng, buổi tối về có người chờ ăn cơm, đã là một loại hạnh phúc đầy đủ nhất.
Có những đêm muộn, Lục Trần về trễ, vẫn thấy đèn trong nhà còn sáng. Trung Khánh ngồi ngủ gục bên ghế gỗ, một tay còn nắm cuốn sách đọc dở, tay kia thì nhẹ đặt lên một bó hoa đang chờ gói. Hắn bước tới nhẹ nhàng, khoác thêm áo cho cậu, rồi ngồi xuống bên cạnh, lặng lẽ dựa đầu vào vai cậu, thầm thì.
“Vợ ngủ rồi à?”
Trung Khánh mở mắt, mơ màng nhìn hắn.
“Cậu về rồi à? Ăn cơm chưa?”
Cuộc sống của họ cứ thế bình yên trôi qua cho đến một ngày, đương lúc cuộc đời Lục Trần nở rộ nhất, hắn gặp tai nạn.
Lúc đó, Lục Trần đang trong kỳ nghỉ hiếm hoi, hắn lén lút cầm nhẫn cưới đặt làm riêng về. Hắn đã phải giấu Trung Khánh suốt mấy tuần, âm thầm tìm kiếm thiết kế vừa ý nhất. Từng viên đá, từng chi tiết, đều do chính tay hắn lựa chọn. Trong lòng hắn đã lên sẵn kế hoạch cầu hôn vào ngày kỷ niệm tám năm hai người bên nhau, dưới giàn hoa giấy Trung Khánh tự trồng.
Lục Trần rất hạnh phúc. Hắn chưa từng nghĩ bản thân lại may mắn đến vậy. Hắn muốn dành cả đời này để chăm sóc Trung Khánh, cùng cậu đi đến cuối con đường.
Nhưng có lẽ vì vậy mà ông trời muốn tước đi mạng sống của hắn.
Tai nạn xảy ra trên đường về. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, đến mức người ta chỉ kịp thấy ánh sáng lóe lên. Một chiếc xe tải lao tới xé toạc không gian, đâm thẳng vào người đang đứng trên vỉa hè. Nhẫn trong túi áo Lục Trần bị rơi ra, lăn lóc trên mặt đường đầy máu.
[Ký chủ, phản diện bị xe tông. Sinh mệnh đang yếu dần.]
Chậu hoa đang cầm trên tay đột ngột rơi xuống, vỡ thành mảnh nhỏ. Trương Trung Khánh lao tới hiện trường. Chỉ thấy đám người xúm lại xì xào bàn tán. Cũng có người đem điện thoại ra quay lại.
Cậu vội vàng chen vào .
“Có ai gọi cứu thương chưa?”
Một giọng nói nho nhỏ rụt rè vang lên.
“Có, có rồi.”
Nhìn thấy Lục Trần nằm trong vũng máu, tim Trung Khánh không khỏi thắt lại.
Không cứu được nữa rồi.
Nước mắt cậu tuôn rơi như suối, nhưng lại nghẹn ngào không phát ra tiếng.
“Làm sao đây, em đã tự nhủ không thể sa vào quá nhiều mà.”
Cậu bật khóc như một đứa trẻ. Đám người xung quanh chỉ biết cúi đầu tiếc thương cho một sinh mệnh mới ra đi. Trong đó có người nhận ra gương mặt Lục Trần, là người gần đây rất nổi trong giới kinh doanh.
Lúc lâu sau, hệ thống mới nhỏ giọng an ủi.
[Ký chủ đừng đau lòng nữa.]
Trung Khánh sụt sịt, vẫn còn khóc nấc lên.
“Tại sao Lục Trần lại chết chứ?”
Hệ thống do dự, nhưng vẫn nói.
[Là vì hôm nay là ngày hắn phá hủy thế giới. Bởi vậy hắn bị trừng phạt.]
Trường Trung Khánh nghẹn lại, giọng mang chút trách móc.
“Tại sao hệ thống không báo cho tôi sớm hơn chứ.”
[Xin lỗi ký chủ.]
Trường Trung Khánh làm đám tang cho Lục Trần. Diệp Chi Vân và Hàn Dương cũng đến.
Chi Vân nhìn cậu, xót xa ôm người vào lòng.
“Đừng lo, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Trung Khánh không nói gì, im lặng cúi đầu. Nhưng sau đám tang, hai người nghe tin Trung Khánh qua đời.
Cảnh sát điều tra vụ việc của Lục Trần nhưng không có kết quả. Chiếc xe ấy không có biển số, cũng không có người lái. Dường như nó tự đứt phanh, vô tình gây tai nạn cho một người.