Đã hai tháng kể từ khi Trường Trung Khánh đến thế giới này. Ngày thường cần làm gì thì làm đó, cũng không có áp lực gì đáng kể, chỉ là nhân vật phản diện hơi dính người.
Hôm nay tiết học vẫn trôi qua chậm chạp như thường. Khi chuông tan trường vang lên, học sinh nhốn nháo thu dọn sách vở.
Lục Trần vẫn ngồi yên. Hắn nghiêng đầu hỏi khẽ.
“Đi với tớ không?”
Trường Trung Khánh hỏi lại.
“Đi đâu?”
Lục trần cười bí ẩn.
“Cứ theo tớ là biết.”
Trung Khánh gật đầu. Hai người rời khỏi lớp, rẽ qua hành lang cũ phía sau dãy nhà học.
Đây là nơi ít người lui tới, tường đã bong tróc sơn, có vài tấm áp phích cũ kỹ bị gió thổi rách.
Lục Trần dừng lại trước một ô cửa nhỏ khóa kín, móc ra một chùm chìa từ túi áo.
“Cậu có chìa khóa ở đây hả?”
“Ừ. Trước đây tớ từng bị phạt lao động ở khu vực này. Dọn kho, sửa cửa, quét hành lang. Sau đó quen thầy bảo vệ, ông ấy cho giữ luôn chìa khóa, thi thoảng vào ngồi chơi cũng được.”
Lục Trần mở khóa, đẩy cửa ra. Bên trong là một căn phòng nhỏ, từng là phòng thiết bị cũ. Tuy bụi bặm, nhưng có một tấm thảm trải giữa sàn, vài hộp bánh quy với lon nước ngọt xếp ngay ngắn trong góc.
Hắn bật đèn pin từ điện thoại, rồi ra hiệu cho Trung Khánh vào.
“Coi như là chỗ bí mật của tớ.”
Trường Trung Khánh bước vào, cảm giác hơi bất ngờ. Dù căn phòng đơn sơ, nhưng rõ ràng đã được dọn dẹp qua.
“Cậu có nhiều chỗ bí mật nhỉ. Hay tới đây lắm à?”
“Không hẳn. Chỗ này yên tĩnh, không ai hỏi làm phiền.”
Hắn ngồi xuống tấm thảm, dựa lưng vào tường. Trường Trung Khánh cũng ngồi xuống bên cạnh.
Lục Trần nhìn cậu, giọng nói khẽ hẳn đi.
“Cậu là người đầu tiên khiến tớ chia sẻ nhiều như vậy đó, cảm giác thế nào?”
Trường Trung Khánh bật cười.
“Cũng được.”
Lục Trần không hài lòng.
“Cũng được là sao chứ.”
Trung Khánh nghiêm túc lại, chăm chú nhìn Lục Trần.
“Rất thích.”
Lục Trần có chút ngại ngùng quay mặt đi.
Giọng hệ thống vang lên lặng lẽ.
[Giá trị hắc hóa của mục tiêu Lục Trần giảm thêm 1%. Hiện tại còn: 40.]
Trường Trung Khánh cảm thấy hình như cậu hiểu Lục Trần thêm chút rồi.
Lúc sau, Trường Trung Khánh mím môi, nhẹ giọng hỏi.
“Cậu không thấy chán khi cứ trốn như vậy à?”
“Chán chứ.”
Lục Trần cười nhạt.
“Nhưng nếu không trốn, tớ sẽ phát điên.”
Trường Trung Khánh nhìn hắn thật kỹ, rồi gật đầu.
“Vậy thì… từ giờ, tớ sẽ trốn cùng cậu.”
Lục Trần ngẩn người, sau đó bật cười.
“Được thôi. Nhưng đừng hối hận đấy.”
Trường Trung Khánh ngồi đó, nghiêng đầu nhìn nụ cười của hắn, ánh mắt vẫn bình thản như thường. Nhưng sâu trong lòng cậu lại khẽ lay động.
Lục Trần bắt đầu cúi xuống nghịch lon nước ngọt, lát sau mới đưa nó cho Trung Khánh.
“Không có gì đặc biệt, chỉ là nước cam thôi. Uống không?”
Trung Khánh nhận lấy, khẽ cười.
“Uống chứ.”
Căn phòng nhỏ yên lặng trong chốc lát. Ánh đèn pin mờ mờ khiến không gian trở nên ấm áp kỳ lạ. Lục Trần nằm ra sau, tay gối đầu, mắt nhìn lên trần nhà bám đầy mạng nhện.
“Trước đây tớ từng nghĩ rằng mình sẽ chẳng quan tâm đến ai, cho đến khi gặp cậu.”
Giọng hắn không mang cảm xúc rõ ràng, nhưng lại khiến Trung Khánh bất giác siết lon nước trong tay.
Lục Hàn tiếp tục, ánh mắt trở nên sâu thẳm.
“Thú thật là lúc đầu tớ chỉ ưng vì mặt cậu thôi, nhưng giờ tớ muốn cậu, toàn bộ.”
Trường Trung Khánh cụp mắt xuống, nói nhỏ.
“Ừm.”
Lục Trần thở dài nhìn Trung Khánh.
“Cậu lại phản ứng như vậy nữa rồi.”
Không có lời hứa chắc nịch, không có cảm xúc bùng nổ, nhưng điều này cũng nằm trong dự đoán thôi.
Hắn ngồi bật dậy, chống tay ra sau, nhìn thẳng vào Trung Khánh.
“Cậu đúng là kỳ lạ đấy. Tớ nói thật.”
Trung Khánh nhấp một ngụm nước cam, bình thản đáp.
“Cậu cũng vậy.”
Hai người nhìn nhau một lúc, rồi đồng thời bật cười. Tiếng cười vang trong căn phòng cũ kỹ, phá tan mọi âm u đọng lại nơi này từ bao giờ.
Lát sau, Lục Trần lại ngả người ra.
“Này… Nếu tớ nói… tớ từng đánh nhau đến nhập viện, từng suýt bị đuổi học một lần, từng trộm xe máy người ta, còn làm rất nhiều điều xấu nữa. Vậy cậu còn muốn ngồi đây với tớ không?”
Trường Trung Khánh quay sang, ánh mắt vẫn không dao động.
“Cậu đã nói là từng. Giờ cậu không làm nữa, đúng không?”
“Không chắc.”
Trường Trung Khánh khẽ nhíu mày, bắt đầu mở một khóa giảng dạy trở thành công dân tốt. Cậu nói hăng say đến mức Lục Trần phải kêu dừng lại.
“Được rồi được rồi, cậu đừng nói nữa. Tớ biết rồi. Nếu cậu ở cạnh tớ thì không có chuyện tớ phạm pháp đâu.”
Trường Trung Khánh không đáp lại, sự im lặng lại bao trùm căn phòng. Cậu đành lên tiếng phá vỡ sự tĩnh mịch này.
“Chúng ta biết nhau chưa lâu.”
“Đủ lâu rồi.”
“Cậu muốn như thế nào đây?”
“Ở bên tớ cả đời, được không?”
Nhìn Lục Trần dở giọng điệu làm nũng đúng là khó từ chối mà. Cậu có thể ở cạnh Trung Khánh, nhưng nếu phải cho đi thứ tình yêu sâu đậm như vậy, cậu không dám.
Cậu hít sâu một hơi, vẫn phải nói rõ.
“Được rồi, tớ có thể ở với cậu đời này, nhưng nếu tớ chẳng thể cho đi tình yêu giống cậu thì cũng được sao?”
Lục Trần cố chấp gật đầu.
“Chỉ cần cậu mãi nhìn tớ là được.”
Lục Trần thở dài. Lần đầu tiên cậu thấy sự cố chấp hiện rõ như vậy trong mắt một người.
“Nếu cậu đã nói vậy thì theo ý cậu.”
Lục Trần vui vẻ ôm Trường Trung Khánh vào lòng, thì thầm.
“Đã đồng ý thì không thoát được đâu.”
Một lát sau, tiếng hệ thống lại vang lên, lần này mang theo chút khó tin:
[Chúc mừng ký chủ. Giá trị hắc hóa của mục tiêu Lục Trần giảm thêm 3%. Hiện tại còn: 37.]
[Mức độ thù địch với thế giới: Thấp.]
Hệ thống thắc mắc.
[Tình yêu có thể khiến một người thay đổi không?]
Trường Trung Khánh nói trong đầu với hệ thống.
“Tôi không biết, có lẽ cậu ấy chỉ đang cần một người đưa dây.”
Ở một nơi khác sâu trong hệ thống, một tín hiệu nhấp nháy bật sáng. Dòng trạng thái nhỏ được cập nhật:
[Mục tiêu phản diện Lục Trần: Cảm xúc dao động vượt chuẩn. Kết nối tạm thời ổn định.]
Trong phòng cũ, hai thiếu niên ngồi cạnh nhau, không cần nhiều lời. Một người nhắm mắt nghỉ ngơi. Mối quan hệ của hai người bắt đầu.
Sáng sớm, nắng len qua khung cửa sổ, rọi vào sàn nhà loang lổ ánh vàng. Hôm qua Lục Trần cứ nhất quyết phải đến nhà cậu. Nói là người yêu nên ở cùng nhau là bình thường. Trường Trung Khánh vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh đã thấy Lục Trần đang ngồi chồm hổm cạnh giường, tay chống cằm nhìn cậu không chớp mắt.
“Nhìn gì?”
Lục Trần cười toe toét, ánh mắt rực rỡ chẳng giấu được vẻ khoái chí.
“Nhìn bạn trai tớ chứ còn gì.”
Trung Khánh ngừng tay, liếc nhẹ.
“Có cần như vậy không?”
“Cần chứ, tớ vui không được à?”
Lục Trần bò dậy, tiến tới sát bên cậu, như con chó săn đánh hơi được mùi ngon.
Trung Khánh chưa kịp phản ứng đã bị hắn kéo tay.
“Đi thôi, hôm nay hẹn hò.”
“Hẹn hò?”
Cậu nhíu mày.
“Lại đi đâu?”
Lục Trần cười ranh mãnh, kéo cậu đi như thể đã lên kế hoạch từ trước.
“Chúng ta không có nhiều tiền, nên phải chọn chỗ miễn phí thôi.”
Thế là hai thiếu niên quăng hết lo lắng sau đầu, đi bộ qua những con đường đất nhỏ, vòng qua bãi đất trống sau trường, tới một gò đất cao nơi có thể nhìn thấy cả thị trấn từ xa. Ở đó chỉ có gió thổi, tiếng ve kêu, và hai lon nước cam cũ họ mua trên đường.
Lục Trần chống khuỷu tay nằm dài trên cỏ, nghiêng đầu hỏi.
“Cậu có từng hẹn hò ai chưa?”
“Chưa.”
Hắn thỏa mãn gật đầu.
“Vậy tớ là người đầu tiên.”
Trung Khánh gật đầu. Đời trước cậu bận học, lại còn rất coi trọng tình yêu nên không dám chọn bừa, thành ra cứ ế mãi.
Lục Trần chồm dậy, vươn tay giật nhẹ cổ tay áo cậu.
“Này.”
“Gì?”
“Cho tớ hôn một cái.”
Trung Khánh khựng lại. Cậu quay sang nhìn hắn, mắt như đang dò xem đây có phải trò đùa.
Lục Trần không nhúc nhích. Hắn không cười, cũng không trêu. Trung Khánh hít một hơi, thở ra, rồi đỏ mặt đầu. Là người yêu thì sẽ hôn mà, cậu nên sớm quen chuyện này.
Lục Trần mừng đến mức như muốn nhảy dựng lên, nhưng vẫn cố kìm nén. Hắn nghiêng người tới gần, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi Trung Khánh, chỉ chạm một giây ngắn ngủi như để thăm dò. Thấy Trường Trung Khánh không phản kháng, hắn to gan cuốn lấy đầu lưỡi, làm sâu sắc thêm nụ hôn này. Đến khi Trường Trung Khánh bắt đầu thấy khó thở đẩy ra hắn mới ngừng lại.
Lục Trần liếm môi một cái, cười híp mắt.
“Ngon thật đấy.”
“Cậu im đi.”
Trung Khánh đã xấu hổ đến đỏ mặt, nhưng nghĩ mình dù gì cũng lớn tuổi hơn, đáng nhẽ không phải ngại mới đúng. Thế là cậu lấy lại bình tĩnh nói.
“Cậu hôn dở thật đấy.”
Lục Trần nheo mắt nguy hiểm.
“Cậu nói tớ hôn dở sao? Thế giờ cậu để tớ tập thêm nhiều lần nữa là được mà.”
Trung Khánh rụt lảng tránh.
“Thôi, để khi khác đi.”
Lục Trần cười khanh khách, rồi ngả lưng nằm xuống, tay gối đầu.
“Cậu biết không? Tớ nghĩ mình đang sống trong một giấc mơ.”
Trung Khánh ngồi bên cạnh, nhẹ giọng hỏi.
“Sao lại nghĩ thế?”
Lục Trần nhìn vào mắt cậu.
“Vì sự xuất hiện của cậu quá tốt đẹp.”
Trung Khánh thoáng ngẩn người.
“Cậu nói gì vậy chứ! tớ cũng chỉ là một người bình thường thôi mà.”
Lục Trần lập tức phủ định.
“Không. Cậu không bình thường chút nào.”
“Cậu…”
Trung Khánh nhìn hắn, giọng nói thốt lên phá vỡ bầu không khí lãng mạn.
“... Cậu nói như thể tớ bị bệnh ấy.”
“...”
Lục Trần thở dài.
“Thôi.”
Lục Trần nhắm mắt lại, Trung Khánh cũng nằm xuống bên cạnh.
Bỗng nhiên Lục Trần nói.
“Tớ đang dỗi.”
Trung Khánh liếc nhìn hắn một cái.
“Không phải trẻ con, đừng bắt người ta dỗ.”
Lục Trần quay mặt đi.
Trường Trung Khánh lúc này mới phát hiện. Dù Lục Trần có là phản diện thì lúc này hắn vẫn chỉ 17 tuổi, tính tình trẻ con là điều đương nhiên.
Trung Khánh mím môi. Cậu quay sang nhìn Lục Trần, còn thấy được mỗi cái gáy.
Cậu nhổm người qua hôn một cái vào má.
Lục Trần mở mắt ngay, ngơ ngác mất mấy giây. Sau đó hắn cười đến sáng bừng cả mặt, chủ động ôm lấy cậu.
“Cậu chủ động hôn tớ rồi?”
“Im đi, một lần thôi.”
Lục Trần kéo tay cậu lại, vẫn cười đến không khép miệng được.