Một tuần trôi qua như một cái bóng nặng nề đè lên Cô nhi viện Ánh Sao. Kể từ buổi sáng định mệnh phát hiện ra hai chiếc giường trống không và sự biến mất đột ngột của Aoi và Hikari, không khí nơi đây dường như đặc quánh lại bởi một nỗi lo âu không tên và sự nghiêm nghị của cô Hana, người quản lý.
Ban đầu, sự tức giận chiếm ưu thế trong lòng cô. Lại là những trò nghịch ngợm của Aoi, đứa trẻ lúc nào cũng dạn dĩ quá mức, và Hikari, dù hiền lành, lại luôn bị con bé tóc xanh kia lôi kéo. Cô Hana đã ra lệnh cho toàn bộ nhân viên – vốn đã thiếu thốn – lật tung từng góc của cô nhi viện, từ nhà kho ẩm thấp đến những bụi cây rậm rạp trong khuôn viên. "Chắc lại trốn đâu đó rồi bày trò thôi," bà tự nhủ, cố gắng giữ vẻ mặt lạnh lùng thường trực, nhưng một nếp nhăn mới đã vô tình hằn sâu giữa đôi lông mày.
Nhưng ngày đầu tiên trôi qua, rồi ngày thứ hai, vẫn không một dấu vết. Sự tức giận của cô Hana dần nhường chỗ cho một cảm giác bất an mơ hồ. Aoi có thể nghịch ngợm, nhưng chưa bao giờ con bé bỏ đi lâu như vậy mà không để lại chút manh mối. Hikari lại càng không, con bé nhút nhát đó làm sao dám đi xa một mình?
Đến ngày thứ ba, khi Miko, cô bé có đôi mắt láo liên, rụt rè đến mách lẻo rằng dạo gần đây hay thấy Aoi và Hikari lén lút mang thức ăn ra khu vườn bỏ hoang phía sau, một tia sáng nghi ngờ lóe lên trong đầu cô Hana. Khu vườn đó, nơi cỏ dại mọc um tùm và ít ai lui tới, từ lâu đã bị cấm cửa với lũ trẻ.
Không nói một lời, cô Hana một mình tiến về phía khu vườn. Nắng chiều xiên khoai nhuộm vàng những bức tường đá cũ kỹ. Bà vén những tán lá rậm rạp, bước vào nơi mà bà vẫn luôn cho là một góc tối tăm, ẩm thấp, chẳng có gì ngoài côn trùng và những lời đồn ma quái của lũ trẻ. Và rồi, bà nhìn thấy nó – một hốc tường nhỏ, được che đậy vụng về bằng những cành cây khô và lá rụng. Bên trong, vài mẩu xương gà còn sót lại, một ít lông vũ lạ màu đỏ thẫm dính trên đất ẩm, và một mùi hương thoang thoảng, vừa tanh nồng của thú hoang, lại vừa có chút gì đó khét nhẹ như mùi lưu huỳnh.
Tim cô Hana thót lại. Đây không phải là trò đùa trẻ con nữa. Chúng không chỉ bỏ trốn. Chúng đã che giấu một thứ gì đó. Một thứ gì đó... không bình thường.
Sự nghiêm khắc trên gương mặt cô Hana càng thêm sắc lạnh, nhưng ẩn sâu trong đôi mắt thường ngày chỉ ánh lên sự kỷ luật, giờ đây lại có thêm một nét ưu tư khó tả. Bà nhớ lại Aoi, con bé có đôi mắt sáng rực như sao, lúc nào cũng đầy những câu hỏi và những ý tưởng kỳ quặc. Rồi Hikari, với mái tóc lam nhạt dịu dàng, lúc nào cũng lặng lẽ và dễ tổn thương. Dù thường xuyên phải lớn tiếng la rầy chúng, nhưng sâu thẳm, bà vẫn coi chúng như những đứa con mà số phận đã giao phó cho mình.
"Triệu tập mọi người," giọng cô Hana vang lên, khô khốc và quyết đoán hơn bao giờ hết khi bà quay trở lại khu nhà chính. "Chúng ta phải mở rộng phạm vi tìm kiếm. Ngay lập tức. Kiểm tra kỹ khu rừng phía sau đồi."
Cuộc tìm kiếm được tổ chức. Vài người đàn ông trong làng gần đó, những người thợ săn thỉnh thoảng vẫn ghé qua cô nhi viện đổi chác, được nhờ cậy. Họ mang theo chó săn và những cây rựa phát quang. Cô Hana, bất chấp tuổi tác và sự phản đối của những người khác, cũng tự mình dẫn một nhóm nhỏ, tay cầm chắc cây gậy gỗ sồi.
Khu rừng hiện ra trước mắt họ, âm u và tĩnh lặng một cách đáng sợ. Những lời đồn về Ma Thú, dù chỉ là loại cấp thấp, vẫn khiến nhiều người e ngại. Chó săn sủa vang, cố gắng đánh hơi, nhưng dấu vết của hai đứa trẻ và "thứ" mà chúng mang theo dường như đã bị màn đêm và những cơn mưa nhỏ gần đây xóa nhòa.
Họ tìm thấy vài dấu chân nhỏ không rõ ràng gần bìa rừng, một mảnh vải xanh lam rách bươm mắc trên cành gai – màu áo quen thuộc của Hikari. Nhưng chỉ có vậy. Khu rừng quá rộng lớn, và hai đứa trẻ năm tuổi thì quá nhỏ bé.
Hoàng hôn lại buông xuống. Cuộc tìm kiếm trong ngày tạm dừng lại mà không có kết quả khả quan. Những người giúp việc mệt mỏi trở về, mang theo vẻ thất vọng.
Chỉ còn cô Hana đứng lặng một mình ở bìa rừng, bóng lưng gầy guộc đổ dài trên thảm lá khô. Bà nhìn vào sâu thẳm của khu rừng, nơi bóng tối đang dần bao trùm tất cả. Sự nghiêm khắc thường ngày trên gương mặt bà dường như đã được thay thế bằng một nỗi lo lắng không thể che giấu và một sự mệt mỏi hằn rõ.
"Aoi... Hikari..." Bà thì thầm, giọng khản đặc, tiếng nói chìm vào tiếng gió vi vu qua kẽ lá. "Hai đứa đang ở đâu?"
Bà không biết rằng, cách đó không xa, trên một ngọn đồi khuất nẻo, trong một cái hang đá ẩm ướt, hai đứa trẻ mà bà đang tìm kiếm đang cuộn tròn bên một sinh vật rồng non đỏ thẫm, cùng nhau chia sẻ chút hơi ấm ít ỏi từ ngọn lửa nhỏ, mơ về những cuộc phiêu lưu và một tương lai mà chúng phải tự mình nắm lấy.
Cuộc tìm kiếm sẽ còn tiếp tục. Và bí mật của khu rừng, cùng với số phận của ba sinh linh nhỏ bé, vẫn còn là một ẩn số.