chương 1 Tiếng Gọi Từ Thành Cổ

Sài Gòn – một thành phố chưa bao giờ ngủ. Trong ánh đèn chớp nhoáng và tiếng còi xe rền vang, ít ai ngờ rằng phía sau bức màn hiện đại ấy lại ẩn giấu một thế giới cổ xưa, nơi những truyền thuyết, những thần tích vẫn âm thầm tiếp diễn.

Nguyễn Gia Huy – một thanh niên 25 tuổi, sống đời thường với công việc thiết kế đồ họa, đam mê truyện tranh và hay lượn lờ các diễn đàn huyền bí. Cuộc sống của cậu tưởng chừng nhàm chán cho đến khi một giấc mơ lạ liên tục lặp đi lặp lại trong suốt bảy đêm liên tiếp.

Trong mộng, Huy thấy mình đứng giữa một thành cổ đổ nát – gạch đá bốc khói, trời đen như mực, phía xa là một cây cột đá khổng lồ khắc đầy cổ văn. Bên dưới chân cột, một cái bóng mờ ảo ngước lên, đôi mắt đỏ như máu nhìn xoáy vào Huy:

> “Người được chọn... mở phong ấn... trả lại thiên đạo…”

Thức giấc, Huy mồ hôi đầm đìa, tim đập thình thịch. Nhưng điều kỳ lạ là, trên tay cậu lúc nào cũng thấy vết đỏ mờ như ấn ký, chập chờn lúc có lúc không. Một ngày, khi đi ngang chợ đồ cổ ở đường Lê Công Kiều, Huy tình cờ mua một tấm bùa cổ rách nát với giá rẻ mạt từ một ông lão mù.

Ông lão chỉ nói một câu duy nhất:

> “Căn cơ nhà ngươi đã bị kéo vào… cẩn thận hồn lạc lối.”

Sau khi cầm tấm bùa, Huy cảm thấy lòng bàn tay tê rần như bị điện giật nhẹ. Trên bùa có hình một con rồng quấn quanh chữ "Đạo" được vẽ bằng mực đen đã phai nhòe, xung quanh là các ký tự giống chữ Hán nhưng méo mó như bị nguyền rủa.

Cậu không hiểu vì sao mình lại mua nó. Cứ như có một bàn tay vô hình ép buộc.

Buổi tối hôm đó, trời đổ mưa lớn. Sấm sét xé toạc bầu trời, chiếu sáng căn phòng trọ nhỏ của Huy. Khi đồng hồ điểm đúng 1 giờ 11 phút, chiếc bùa cổ đột nhiên phát sáng rực đỏ, lan ra từng tia huyết quang nhè nhẹ. Huy hoảng hốt vứt nó đi, nhưng bùa không rời khỏi tay cậu. Giống như da thịt đã nuốt nó vào lòng bàn tay.

Ánh sáng dập tắt. Căn phòng chìm vào tĩnh lặng.

Huy đứng yên, thở gấp, mồ hôi lạnh thấm lưng áo. Đột nhiên, gương trong nhà vệ sinh tự nứt đôi, từ trong gương một bóng đen dần hiện hình — một người đàn bà mặc áo tứ thân, tóc dài xõa mặt, không có mắt, chỉ có hai hốc sâu rỗng đang rỉ máu đen.

Bà ta không bước ra, chỉ nhìn Huy qua lớp kính, rồi cất giọng thì thào như từ cõi âm:

> “Phong ấn… sắp mở rồi… chạy không thoát đâu…”

Huy hét lên, lao tới bật công tắc đèn. Mọi thứ trở lại bình thường. Gương lành lặn. Không có ai cả.

Cậu tưởng mình bị ảo giác, nhưng khi nhìn lại lòng bàn tay, chỗ từng là vết đỏ mờ giờ hiện rõ một ký hiệu như phong ấn cổ – một vòng tròn có 7 đường chéo cắt ngang, ở giữa là dấu chấm đỏ nhấp nháy như mạch đập.

Sáng hôm sau, Huy quyết định quay lại chợ đồ cổ để tìm ông lão mù, nhưng khu sạp hôm qua hoàn toàn trống trơn. Không ai biết ông ta là ai, hay từng bán gì ở đó. Một người bán hàng lâu năm bảo:

> “Ở đây không có ông nào mù bán bùa cả, cậu nhìn nhầm rồi…”

Không khí xung quanh như đặc lại. Huy cảm thấy như mình đang bị ai đó sắp đặt từ trước.

Cùng ngày hôm đó, trong lúc đi làm về ngang qua cầu chữ Y, Huy bỗng thấy thời gian như ngưng lại. Xe cộ đông nghịt bỗng im bặt, mọi người như đứng hình. Giữa cây cầu, một thiếu nữ mặc áo dài trắng, gương mặt không rõ nét, chỉ tay về phía Huy.

> “Mệnh số của ngươi… đã bị gạch khỏi dương sổ…”

Ngay sau câu nói ấy, một con rắn to bằng bắp tay từ dưới lòng sông phóng lên, cắn thẳng vào mắt trái Huy.

Đau đớn gào thét, Huy quỵ xuống. Nhưng không ai phản ứng, mọi thứ xung quanh như đông cứng. Trong khoảnh khắc ấy, Huy nhìn thấy một cánh cổng đá khổng lồ hiện ra giữa lòng thành phố, phía sau là một thế giới khác – âm u, cổ xưa, và đầy những linh hồn không siêu thoát.

Trước khi bất tỉnh, giọng nói trong giấc mơ lại vang lên:

> “Phong ấn thứ nhất – đã khai…”