Chương 2 Pháp Nhãn Khai Mở - Chương 3 Âm Lộ Khai Quan

Huy tỉnh dậy trong một căn phòng lạ.

Mùi gỗ mục và tro nhang sực lên, đập vào mũi là mùi trầm cay nồng. Bốn bức tường được treo đầy bùa chú, mỗi tấm bùa đều viết bằng loại mực đỏ sậm như máu khô. Một chiếc lư đồng cháy âm ỉ ở góc phòng. Trên nóc lư, một sợi khói mảnh như tơ bay thẳng lên, uốn éo thành hình một con mắt.

> “Cậu tỉnh rồi à?” – giọng một người phụ nữ vang lên bên ngoài tấm màn tre.

Một người phụ nữ khoảng ngoài ba mươi bước vào, dáng người gầy, ánh mắt sắc sảo. Trên cổ tay cô đeo vòng gỗ trầm hương khắc linh phù. Cô tự giới thiệu mình là Yến, pháp sư trấn trạch, chuyên xử lý những hiện tượng “ngoài lề khoa học” tại Sài Gòn.

> “Cậu suýt chết rồi. May tôi vớt kịp hồn cậu trước khi nó trôi hẳn vào Âm đạo.”

Huy bàng hoàng.

> “Hồn? Âm đạo gì? Tôi đâu có chết!”

Yến lặng lẽ lấy một tấm kính đen như gương đá ra, đặt trước mặt Huy. Cậu nhìn vào – bên cạnh hình ảnh phản chiếu của mình là một linh hồn lờ mờ, mang gương mặt cậu nhưng ánh mắt trống rỗng, miệng liên tục lẩm bẩm: “Phong ấn... mở...”

> “Hồn cậu đã bị xé đôi.” – Yến nói – “Một nửa còn ở đây. Nửa kia... đã bị phong ấn cổ nuốt vào. Cậu bây giờ nửa người nửa vong. Nhưng chính vì thế, cậu đã khai mở Pháp Nhãn – mắt thần có thể thấy linh giới, cảm linh hồn, nhìn thấy sự thật phía sau lớp vỏ vật chất.”

Huy bối rối. Mắt trái cậu giờ nóng ran, như có thứ gì đó sống bên trong. Yến nhúng ngón tay vào tro nhang, điểm vào trán Huy. Một luồng khí lạnh chạy dọc xương sống. Trong khoảnh khắc ấy, cả thế giới đổi màu.

Trên vách tường, những bức bùa chú bắt đầu phát sáng, từng dòng chữ cổ lượn lờ như rắn. Bên ngoài cửa sổ, linh hồn của những người chết lơ lửng, trôi vật vờ như mây đen. Có người cụt đầu, có người không mặt, có cả đứa trẻ run rẩy co ro bên bóng điện cao áp.

Huy hoảng loạn, la lên:

> “Tôi không muốn thấy mấy thứ này!”

Yến bình thản nói:

> “Đã thấy rồi thì không thể quay lại. Đây là linh nhãn – mắt nhìn xuyên cõi. Nó là khóa mở đầu để tu thần.”

Cô đưa Huy một cuốn sổ tay cũ, bìa ghi: “Pháp môn: Thức Hồn Đạo.”

> “Căn cơ cậu đặc biệt. Người thường bị xé hồn thì thành lệ quỷ. Cậu thì... sống được. Điều đó có nghĩa – linh hồn cậu có khả năng đồng hóa với các chiều linh giới. Nhưng đi kèm theo đó là nguy hiểm. Nếu không luyện đúng cách, hồn sẽ lạc, xác sẽ tán.”

Huy nhìn vào tay mình. Ký hiệu phong ấn đỏ giờ đập từng nhịp như tim.

> “Tôi phải làm gì để lấy lại nửa hồn còn lại?”

Yến nghiêm mặt:

> “Cậu phải đi vào các địa huyệt cổ – nơi từng là cổng phong ấn cổ xưa. Mỗi nơi giữ một mảnh của bản thể linh hồn cậu. Thu lại đủ bảy mảnh, hồn sẽ hợp, pháp lực khai. Nhưng...” – cô ngừng lại – “...nơi đó không chỉ có mảnh hồn. Mà còn có những thứ khác đã bị phong ấn cùng nó.”

Chương 3: Âm Lộ Khai Môn

Đêm ấy, khi pháp nhãn hoàn toàn khai mở, Huy không còn là một người thường nữa. Mỗi lần nhắm mắt, cậu đều thấy một đường hầm dài xoắn ốc hiện ra – một cánh cổng mờ ảo được gọi là Âm Lộ.

Yến nói:

> “Cậu đang đứng ở ngưỡng Nhân Giới. Thân xác người trần, nhưng linh hồn đã chạm đến ranh giới. Từ đây, tu luyện chia làm ba tầng: Tu thần Nhân Giới, Tu đạo Hạ Giới, và Tu linh Âm Giới.”

 

Hệ thống tu thần ba giới – bản đồ ba tầng hiện thực:

1. Nhân Giới – Dương giới (cõi người sống):

Thể trạng: Người thường, phàm nhân.

Tu luyện: Tập trung vào pháp nhãn, cảm khí, điều linh, sử dụng pháp khí, bùa chú, kết giới.

Cảnh giới tu luyện:

Khai Nhãn – Mở pháp nhãn, thấy linh giới.

Thức Hồn – Kết nối với linh hồn mình và cảm nhận các luồng khí.

Tụ Thần – Hấp thụ linh khí từ đất, đồ cổ, nơi linh thiêng để nuôi thần thức.

Dẫn Linh – Gọi linh nhập thể, mượn năng lực thần quỷ.

Luyện Hồn – Tôi luyện linh hồn trở nên bất tử trong thân xác phàm.

2. Hạ Giới – Giới khuất mặt (vùng giao giữa cõi người và cõi âm):

Thể trạng: Bán linh thể – nửa người nửa linh.

Tu luyện: Hấp thụ tàn hồn, oán khí, dung hợp với bản thân để tăng sức mạnh.

Pháp môn: Dùng pháp trận, bùa cổ, vật hiến tế để mở cổng, gọi linh thú, tạo Thần Linh Giả.

Nguy hiểm: Càng xuống sâu, càng dễ mất nhân tính.

3. Âm Giới – Cõi chết, nơi linh hồn lưu đày:

Thể trạng: Linh thể hoàn toàn, thân xác phàm không tồn tại tại đây.

Tu luyện: Dựa vào ý chí linh hồn để tồn tại. Người không đủ mạnh sẽ bị hòa tan thành oán linh.

Cảnh giới âm tu:

Huyết Hồn – Linh hồn hút máu để mạnh.

Ma Thức – Kết nối với ý thức cổ ma, thừa hưởng ma pháp.

Vong Thể – Bỏ thân xác phàm, trở thành tồn tại thuần linh.

 

Huy – kẻ bị xé hồn – là trường hợp hiếm có thể đi cả ba giới nếu giữ được sự tỉnh táo. Nhưng cũng chính vì vậy, cậu dễ bị xé rách bản ngã, trở thành “Thần Lệ” – một linh thể vượt quy tắc, bị cả ba giới săn lùng.

Yến nhìn Huy, giọng trầm xuống:

> “Ngươi có cơ hội bước qua ranh giới của phàm tục, nhưng mỗi bước tiến là một phần linh hồn mất đi. Nếu không đủ mạnh… ngươi sẽ trở thành vật chứa cho cổ hồn trong Âm Giới.”

Cô đưa Huy một bản đồ cổ – không phải bản đồ địa lý, mà là bản đồ “huyệt mạch linh giới” ẩn dưới lòng đất Việt. Mỗi huyệt là một cánh cổng. Mỗi cánh cổng dẫn đến một mảnh linh hồn Huy đã mất.

Cửa đầu tiên: Miếu Gãy – vùng đất phong ấn linh hồn trẻ em chết oan ở ngoại ô Bình Dương.

> “Đi đi,” – Yến nói – “Nếu ngươi không giành lại linh hồn mình, một kẻ khác sẽ chiếm nó và dùng danh nghĩa của ngươi... để tái tạo Phong ấn Thần Vong.”