Chương 8: Trũng Phôi Tâm – Thời Khắc Vỡ Tầng Nhân Quả

---

Chương 8: Trũng Phôi Tâm – Thời Khắc Vỡ Tầng Nhân Quả

Huy đã đến Tầng thứ Ba của Hạ Giới – nơi được gọi là Trũng Phôi Tâm, vùng sâu của Hạ Cảnh, nơi nhân quả kết nối thành xích xiềng, kéo những linh hồn còn vướng chấp niệm xuống tận cùng bản ngã.

---

Hệ thống tầng của Hạ Giới (Tóm tắt):

1. Tầng 1 – Vọng Tượng:

Linh ảnh tạo từ oán niệm bản thân (Đã vượt).

Nếu thất bại, người tu sẽ bị thay thế bởi “Tượng Tâm”.

2. Tầng 2 – Cốt Huyệt:

Vùng tái kết cấu linh thể qua sự đối diện với lời nói dối (Đã vượt).

Ai không chịu trần trụi sẽ bị vỡ hồn vĩnh viễn.

3. Tầng 3 – Trũng Phôi Tâm (Hiện tại):

Tầng này không có đường đi – chỉ có những ký ức nguyên thủy, như sợi ruột thừa rối loạn từ các luồng ý niệm quá khứ.

Người tu phải bước qua chính mối dây nhân quả sinh ra bản thân.

Vượt qua = mở tầng linh căn thật sự.

4. Tầng 4 – Vực Mẫu Linh:

Chưa được tiết lộ.

---

Trong Trũng Phôi Tâm – hiện thực rối loạn:

Huy thấy mình ở trong một căn nhà nhỏ cũ nát, mẹ đang ngồi trong bếp nấu cháo, vừa khuấy vừa khóc. Cha anh – người đã mất từ khi Huy lên 8 – đang đứng ngoài cửa sổ, nhìn thẳng vào anh, không có mắt.

Từng bước Huy đi, không phải chân bước mà là ý niệm trượt: không có trọng lực, chỉ có cảm giác như đang tan chảy vào chính bản thể mình lúc mới sinh.

Giọng nói vang lên khắp không gian, lặp lại câu hỏi:

> “Nếu quá khứ của ngươi không thật... thì ngươi là ai?”

“Nếu toàn bộ ký ức chỉ là lưới giăng bởi nghiệp duyên... thì ngươi tu vì điều gì?”

---

Ở Tổng cục II – HTSN (Tháp Nhân Quả – Phòng giám định luân hồi):

Các chuyên viên khẩn cấp họp.

Cố vấn Yến đứng trước bàn giám sát tâm đồ của Huy – một đồ thị xoắn ốc đang nứt vỡ ở lõi.

> “Cậu ta đang vượt tầng ba.”

“Trũng Phôi Tâm là vùng hiếm ai vào mà còn nguyên vẹn nhân thức. Tầng này... đã từng nuốt trọn một đơn vị HTSN hồi 2006.”

Một sĩ quan chỉ vào hình ảnh tâm lực Huy đang bắt đầu đảo chiều – dấu hiệu của vỡ tầng nhân quả:

> “Chết tiệt… Huy đang không bước đi nữa, mà bị chính nghiệp lực bản thân kéo đi ngược dòng sinh mệnh.”

“Nếu cậu ta không tự nhớ ra bản ngã thật, linh hồn sẽ bị cuộn lại như nút thắt – và vĩnh viễn trở thành đứa trẻ chưa từng sinh ra trong mọi thực tại.”

---

Trong tầng ba – Huy đối mặt với vòng lặp luân hồi:

Cậu thấy mình sinh ra. Thấy cha mất. Thấy lần đầu cậu dối mẹ để đi chơi. Thấy ánh mắt của cô gái năm xưa từng mang thai với mình rồi mất đứa con sau cú ngã. Thấy chính mình đứng trước gương nói “Tao sống đúng, tụi nó sai” – trong khi lòng đầy căm phẫn.

Cuối cùng… cậu thấy một phiên bản khác của bản thân, ngồi xổm trong góc tối, gào lên:

> “Tao không phải là người!”

“Tao là vết lỗi… là thứ bị ép sinh ra từ sợ hãi của người khác!”

“Tao không có linh căn, không có duyên tu. Tao chỉ là… sản phẩm dư thừa của nhân quả!”

Huy bước tới.

> “Mày sai rồi.”

“Chúng ta không phải lỗi lầm. Chúng ta là hậu quả. Và nếu đã là hậu quả… thì tao sẽ tự định lấy nguyên nhân cho đời mình.”

Một tiếng “cạch” vang lên như ổ khóa mở. Ánh sáng từ tâm thức phóng ra, xuyên thủng màn nhân quả.

---

Tại HTSN:

Hệ thống rung lên báo hiệu:

> “Xác nhận: Đột phá tầng ba Hạ Giới.

Linh căn mới hình thành: Loại ẩn – Nguyên Dụng Hồi Sinh.

Loại linh căn chưa từng ghi nhận trong hệ thống.”

Yến chấn động, rút hồ sơ cổ xưa mang dấu ấn “Linh Tạng 1978” – bên trong ghi chú:

> “Ai vượt tầng ba với ý chí toàn vẹn… chính là người có thể mở Khóa Nhân Quả Toàn Dân.”

“Người đó, nếu rơi vào tay thế lực phản đạo, có thể khiến toàn bộ ký ức quốc dân lệch khỏi trục lịch sử.”

---

Huy mở mắt. Trước mặt cậu là Cửa thứ tư – cao như núi, khắc đầy ký tự sống, chúng tự viết lại mỗi khi cậu nhìn vào.

Trên trán cậu: một dấu ấn mới – Tam Luân Nhân Quả – ký hiệu chỉ xuất hiện ở người đã vượt tầng ba Hạ Giới bằng ý chí, không nhờ hộ pháp.

Bên ngoài thế giới thật, HTSN phải lập tức chuyển Huy sang mã nhân dạng cấp S+ – Biến Thiên Thực Tại.

Yến thì thầm:

> “Đứa trẻ này… không chỉ là linh thể. Nó là một lựa chọn… của chính Hạ Giới.”

---