Chương 11: Luân Hồi Sai Mã – Ký Ức Không Có Định Dạng
> “Ký ức không phải là điều ta nhớ…
Mà là thứ ta được phép nhớ.”
Khi Huy bước sâu vào tầng thứ năm của Hạ Giới – Ngục Luân Niệm, linh hồn cậu chạm phải một kết giới không màu, không mùi, không tiếng. Một khoảnh khắc ngưng đọng, nơi thời gian không tiến cũng không lùi.
Và rồi, một mắt xích của vận mệnh bật mở.
---
Căn nhà nhỏ ở ngoại ô Đà Lạt – nhưng cũng không hẳn là ở đó
Huy thấy mình đứng trước một căn nhà gỗ. Gió lặng. Lá không rụng. Mọi chuyển động bị treo cứng.
Bên trong, có ba người: một phụ nữ tóc dài đeo dây chuyền ngọc tím, một người đàn ông tay có dấu sẹo hình xoắn, và một đứa bé đang chơi lắp ghép.
Họ – là ba mẹ và chính Huy.
Nhưng…
Khi Huy đưa tay chạm vào mẹ – bà tan vào ánh sáng như chưa từng tồn tại.
Khi quay sang cha – ông không có mặt. Mặt là một vùng đen, không render.
Đứa bé – cậu bé kia – quay lại nhìn Huy và hỏi:
> “Tôi là anh, hay anh là tôi?”
---
Ký ức này là gì? Nó không thuộc nhị phân hiện thực
Trong một khoảnh khắc tỉnh táo ngắn ngủi, Huy chạm vào chiếc dây chuyền của người mẹ ảo ảnh, một chuỗi dữ liệu linh thể tràn về:
> “Dạng tồn tại: Ký ức mã hóa dạng phi định danh.
Trạng thái: Không đồng nhất thực tại. Không nằm trong ‘1’ (có), cũng không trong ‘0’ (không).
Phân loại: Nhớ thức bị treo. Gắn với Quy Luật Ngoại Sinh.”
Đây là một ký ức… không thuộc về thế giới này.
Không ai tạo ra nó, cũng không ai gỡ được.
Một dòng văn bản hiện ra trong tâm trí Huy:
> "Ngươi đã từng có cha mẹ. Nhưng thời gian không đồng ý với điều đó.
Thực tại giữ ký ức lại, nhưng lịch sử... từ chối."
---
Thân phận của Huy – Mảnh Nhân Quả Sai Lệch
Một vực sâu ánh sáng mở ra trong không gian vô định.
Huy thấy chính mình lúc mới sinh, được một người quấn kín trong áo tím đặt vào giữa trận đồ Nhân-Quả-Tam-Tiết.
> “Thằng bé này không nên tồn tại,
nhưng nếu xóa nó, ta sẽ chết.
Vậy thì... để nó sống như một ngoại lệ.”
Kẻ đặt dấu lên trán Huy là một bóng người không có thân thể, chỉ có giọng nói: “Huy không phải là sản phẩm của cha mẹ. Cậu là ký ức được tạo ra để lấp khoảng trống cho một cái chết khác.”
---
Cuối chương – Thức tỉnh Kỹ năng mới: Thời Quang Dị Dạng
Khi Huy bước ra khỏi ký ức “không định dạng” ấy, mắt trái của cậu xuất hiện một dấu hiệu mới: mắt xoắn luân hồi lệch pha, cho phép:
Nhìn thấy sự thật chưa từng xảy ra
Truy cập dòng thời gian bị vỡ
Cưỡng ép “gọi về” ký ức của người khác
Một tấm bảng thông linh trong linh hồn ghi nhận:
> Kỹ năng: Thời Quang Dị Dạng (Nguyên Pháp Ngoại Chuẩn – Cấm Cấp)
Phân loại: Không xếp hạng. Không thể bị sao chép. Không thể bị xóa.
Cảnh báo: Mỗi lần sử dụng có thể làm thực tại mất ổn định trong bán kính 3km.
---
Tầng hiện tại của Huy: Tầng 5 – “Ngục Luân Niệm”, đang chuyển sang biên giới Tầng 6 – Ảnh Vọng Chi Ảnh.
---