Chương 12: Quyển Sách Ký Ức – Lệnh Triệu Hồi Từ Nhân Giới
> “Nó không chỉ giết.
Nó xóa.
Không để lại tro, máu, hay tên.
Chỉ HTSN còn nhớ… vì ta cũng là quái dị như nó.”
---
Huy đứng trước cánh cửa bước sang tầng 6 – Ảnh Vọng Chi Ảnh, nơi linh hồn phải đối đầu với những “bản thể từng có thể trở thành”.
Cánh cửa này không giống các tầng trước – nó là gương vạn trùng, mỗi mảnh phản chiếu một khả năng khác nhau nếu Huy chọn các lối đi khác trong đời.
Ngay khi bàn tay Huy chạm vào gương đầu tiên, không gian Hạ Giới rung lắc.
Từ phía sau – một bàn tay xương trắng chui ra từ khoảng không thực tại. Không phải quái dị – mà là thủ đoạn cưỡng ép của Tổng cục II.
> “Nguyễn Gia Huy. Dựa theo Điều Khoản 7.13 – Luật Khẩn Linh Quốc Gia, ngươi bị triệu hồi trở lại Nhân Giới để hỗ trợ xử lý Dị Biến Cấp Tuyệt tại Huế.
Định vị: Sử dụng sách cấm Linh Thư Thực Hồi, phản định tồn tại ngươi trong Hạ Giới.”
Trước mặt Huy mở ra một cuốn sách da người, không có chữ, nhưng cứ mỗi giây lại xuất hiện tên một người bị xóa khỏi thực tại.
Cuốn sách chứa ký ức của người đã chết, nhưng không còn tồn tại trong bất kỳ cơ sở dữ liệu nào – ngoại trừ chính nó.
> "Một khi mở sách, ngươi sẽ bị kéo khỏi mọi chiều tồn tại hiện có."
Dù vùng vẫy, Huy bị cuốn ra khỏi Hạ Giới – linh thể vỡ vụn rồi tái kết lại tại một vùng đất ngập trong mùi máu và hư vô.
Huy mở mắt giữa thành phố Huế cũ kỹ, nhưng không có người.
Mọi thứ bình thường – quán ăn, xe máy, đèn đường – nhưng không một linh hồn nào tồn tại.
> “2 vạn người đã bị xóa khỏi lịch sử. Không một giấy tờ, dữ liệu, camera nào còn ghi nhận họ từng có mặt.”
Chỉ có HTSN – nhờ quy ước ghép nửa linh hồn với sách quỷ dị – mới còn nhớ được những nạn nhân đã chết.
Một đặc vụ dẫn Huy đi, thì thầm:
> “Anh từng nghe đến Quy Tắc Xóa Vết chưa?
Nó giết anh nếu anh làm trái quy tắc nó đặt ra.
Và khi nó giết… anh chưa từng tồn tại.”
Dị vật không có tên. Không ai còn nhớ cách nó được gọi.
Tổ chuyên môn HTSN đặt tạm tên: “Kẻ Xóa” – một quái dị có khả năng vặn lại ký ức chung, khiến thế giới “sửa” chính mình để quên nạn nhân.
> “Nó không phải dị vật cấp S… mà là Cấp Tuyệt Mật Không Xếp Hạng – Dạng ‘Mâu Thuẫn Luận Thực Tại’.”
HTSN đã mất 4 đội cấp Linh Sư Bạch Cốt, gần như toàn bộ tổ Sắc Pháp, và một phần kho dữ liệu linh trí.
Chỉ có Huy – mang Thời Quang Dị Dạng – mới có thể nhìn thấy những vết nứt thời gian không được đồng thuận, nơi Kẻ Xóa đi qua.
Giữa cuộc họp khẩn cấp của HTSN, các chỉ huy tranh cãi:
> “Phải phong ấn Huy. Cậu ta không còn tuân theo nhân quả tuyến tính.”
“Không! Nếu không có Huy, chúng ta không có cách gì đối đầu Kẻ Xóa!”
Một nữ quan đội mũ vân ngọc bước ra: Cố vấn Yến – cấp tối mật L3.
> “Thả Huy ra. Ta sẽ phong tỏa cả Huế bằng trận pháp ‘Ngục Ngã Càn Khôn’. Nhưng nếu thất bại… tất cả chúng ta cũng sẽ bị xóa khỏi ký ức nhân loại.”
Huy nhìn thấy một mảnh giấy trôi trong không khí – ghi tên một người mẹ. Nhưng cậu không nhớ người đó là ai…
---