---
Chương 13: Ký Ức Chống Lại Sự Xóa Sổ
> “Cậu đang săn một quy tắc, Huy. Không phải sinh vật, không phải linh thể. Nó là... mệnh đề nghịch lý.”
– Cố vấn Yến, trước khi Huy bước vào khu vực truy tìm
---
Huế. Thành phố không còn người. Chỉ còn gió, và sự lặng im đến nhức óc.
HTSN đã khoanh vùng bán kính 10km – nơi lần cuối cùng có người được “thấy” Kẻ Xóa. Nhưng vấn đề là: người đó cũng đã bị xóa. Còn thông tin là nhờ linh ký phản tri thức từ Linh Thư Thực Hồi.
Bầu trời lặng, màu tro tàn. Dưới chân Huy là hàng ngàn mảnh ký ức không còn chủ nhân – ký ức nằm trôi nổi như bụi.
Anh không thể “tìm” thứ gì cả, vì Kẻ Xóa không có thân xác.
Anh không thể “ngửi”, vì nó không để lại mùi.
Anh không thể “nghe”, vì nó chưa từng tạo ra âm thanh.
Anh chỉ còn cách... nghĩ ngược lại.
> “Nếu sự tồn tại của nó là không-thể-xác-định, thì nơi nào càng mâu thuẫn về thời gian – nơi đó càng gần nó.”
Huy kích hoạt Thời Quang Dị Dạng, một đường nứt xoáy lên giữa không gian. Mọi vật thể xung quanh anh rung lên. Cây ven đường bỗng nhiên đổi màu lá, biển số xe tự động đổi dãy số. Có gì đó... đang viết lại thế giới theo cách nó muốn.
Anh nhận ra:
> “Nó không ẩn nấp. Nó sửa thực tại để không cần ẩn nấp.”
Bất ngờ – một chiếc xe đạp chạy qua anh, có người trên đó. Một cậu bé chừng 9 tuổi, quay đầu lại mỉm cười.
Huy giật mình. Không ai còn tồn tại trong khu vực này.
> “Khoan… không có ai mà lại có ai? Ai là người bị quên – hay người chưa từng được nhớ đến?”
Huy đuổi theo, không bằng đôi chân – mà bằng suy niệm. Anh kích hoạt Ký Niệm Chân Ngôn, tụ năng ý thức để “kéo” hình ảnh cậu bé vào vùng Thực Cố Định.
Cậu bé ngẩng đầu, mắt trắng dã. Miệng mở ra không tiếng động, rồi biến mất. Nhưng khoảnh khắc đó – Huy thấy trong mắt cậu phản chiếu: TÊN của Kẻ Xóa.
Không thể đọc được. Chữ bị xé toạc, như bị ai xóa khỏi cả ngôn ngữ loài người. Nhưng một mẫu tự còn sót lại... “G”.
Ngay khi anh nhìn thấy mẫu tự đó – một cơn đau đập thẳng vào não. Từng tế bào thần kinh của Huy run lên. Anh cảm thấy... chính mình bắt đầu bị xóa.
> “Không… không… đừng nghĩ nữa… nếu mình biết nó là gì, mình sẽ bị...”
Một giọng nói vang lên từ trong đầu – không phải giọng người:
> “Anh đang xâm phạm quy tắc tao đặt ra.”
“Anh đã nghĩ đến điều không được nghĩ.”
“Vậy thì… anh chưa từng tồn tại.”
Không gian xung quanh Huy bắt đầu phân rã. Những ký ức của chính anh – cha mẹ, trường học, lần đầu biết yêu, lần đầu biết sợ – tự động biến mất như chưa từng có.
Anh thấy mình trong một khoảng trắng. Không còn tên. Không còn hình.
> “Không… mình là… mình là…”
“Mình là gì?”
“Ai là người nhớ mình nếu mình quên chính mình?”
Một tiếng nổ dữ dội vang lên từ linh trí.
Huy hét lên.
> “Dù chỉ là một ý niệm – ta cũng sẽ tự nhớ chính mình.”
“Không có quy tắc nào đủ mạnh để xóa điều chưa từng bị chấp nhận!”
Linh hồn Huy tự bóp nát chính nó.
Tạo thành một vòng lặp ý niệm – khiến Kẻ Xóa không thể định vị đâu là gốc rễ để xóa bỏ.
Khi mọi ý nghĩ đều dẫn về nghịch lý – thì sự tồn tại trở thành một lỗi trong quy tắc xóa.
Một khe sáng mở ra từ xa. Cố vấn Yến dùng Vọng Thức Thạch nối lại ký ức cũ của Huy.
> “Quy tắc không xóa được mâu thuẫn nếu mâu thuẫn đó là ý chí.”
Huy ngã quỵ. Trong đầu chỉ còn một hình ảnh cuối cùng: Một người mẹ đứng trước ngôi mộ trống, thì thầm tên anh… dù mộ chưa từng có người nằm dưới.
---
HTSN nhận được kết quả: Kẻ Xóa đang di chuyển. Không ai biết hướng. Nhưng mọi camera, vệ tinh, thiết bị – nơi nó đi qua – đều bị “reset” như chưa từng hoạt động.
Chỉ còn Huy – ký ức của một linh hồn đã từng bị xóa – vẫn còn nguyên vẹn.
---