Chương 14: Phản Duy Tắc

---

Chương 14: Phản Duy Tắc

> “Muốn phá quy tắc, không thể dùng ý chí. Phải dùng nghịch lý. Phải để chính thực tại tự thừa nhận rằng nó đang sai.”

Sau đợt va chạm ý niệm với Kẻ Xóa, Huy ngắt đi trong ba ngày, linh thể không ổn định, linh trí thì không phân biệt được thật giả.

Trong khoảng trắng giữa tồn tại và không tồn tại, anh chỉ thấy một đôi mắt – như từng nhìn mình từ rất xa, rất lâu… nhưng không thể nhớ nổi đã gặp ở đâu.

Giọng nói của Cố vấn Yến như vang vọng từ nơi xa:

> “Huy… thức tỉnh đi. Cậu đã bước vào vùng Phản Duy Tắc rồi.”

---

Trong khi Huy còn đang hôn mê, một nhóm tác chiến HTSN – Đội Dạ Linh số 7 – nhận lệnh điều tra “vùng giao thoa bất ổn” tại chợ Đông Ba.

Không ngờ, họ bị phục kích bởi “nô dịch” – những kẻ từng bị Kẻ Xóa giết, nhưng vì ký ức vẫn còn mảnh tàn trong sách quỷ dị, nên bị nó tái cấu trúc thành bản thể rỗng – không hồn, không trí, chỉ hành động theo một dòng lệnh: “Giết những ai biết.”

Một người trong đội mở tín hiệu khẩn cấp. Đã muộn. Cả đội sắp bị xé nát trong sự im lặng kinh hoàng – không tiếng hét, không máu – chỉ có ánh mắt vô hồn và tay dao đâm liên tục.

ẦM.

Một đường vết nứt không gian xuất hiện. Linh quang ngược chiều lóe sáng.

Huy xuất hiện.

Vẫn còn choáng, nhưng đôi mắt không còn như trước. Ánh sáng lạ chớp lên – Phản Duy Tắc đã định hình.

Anh vung tay. Một vòng nghịch lý hiện ra:

> “Chúng giết người… nhưng chưa từng được ghi nhận là giết. Vậy thì… hành động của chúng là không tồn tại.”

Một luồng ánh sáng như triệt tiêu hành vi. Những nô dịch đứng khựng, dao rơi xuống, rồi từ từ vỡ ra như thủy tinh. Không máu, không tiếng động. Chúng quay trở về… sự không có.

Trong khoảnh khắc ấy – giữa đám người được cứu, có một cô gái.

Cô mặc đồng phục HTSN, mặt dính máu nhưng ánh mắt tĩnh lặng đến kỳ lạ. Cô không khóc, không sợ, chỉ nhìn Huy – rất lâu.

Huy quay sang.

Hai ánh mắt chạm nhau.

Không có tiếng sét ái tình.

Chỉ có một cơn lạnh nhẹ chạy dọc sống lưng Huy – như thể từng bị ánh mắt đó giết chết… hoặc cứu sống… trong một tiền kiếp đã bị xóa.

> “Tên tôi là Uyên. Tôi là người quan sát ký ức.”

“Anh… có một vùng mù trong tâm trí mà tôi không thể chạm vào.”

Huy không đáp. Nhưng trái tim đập lệch một nhịp. Trong đầu hiện lên hình ảnh ngôi mộ trống… và người phụ nữ khóc tên mình.

> “Tôi không nhớ cô… nhưng linh thể tôi thì có vẻ đã nhớ.”

---

Phản Duy Tắc – năng lực mới của Huy, là kết quả sau khi đối đầu với Kẻ Xóa.

Tên gọi nội bộ: "Luận Điểm Nghịch Thể"

Cơ chế: Bất kỳ quy tắc, hiện tượng hay sự vật nào vận hành trên một logic cố định, nếu Huy tìm được điểm mâu thuẫn trong định nghĩa của nó – anh có thể khiến nó tự triệt tiêu bằng nghịch lý.

Nói đơn giản: anh không đánh bại sự vật – anh làm cho nó tự sụp đổ về mặt bản chất.

> “Nếu anh chứng minh được nó không nên tồn tại… thì nó sẽ biến mất vì chính logic của thế giới.”

---

Cuối chương: Uyên bước lại gần, đưa tay lau vệt máu trên mặt Huy:

> “Cảm ơn vì đã cứu tôi.

Lần sau… nếu có gặp lại… đừng để tôi quên anh.”

Huy khựng lại. Trong khoảnh khắc đó – thời gian như chệch pha.

---