---
Chương 15: Bản Thể Không Thể Gọi Tên
> “Ngươi không thể gọi tên ta. Vì gọi ta… là khiến chính mình bị xóa.”
Đêm ấy, Huế chìm trong tĩnh mịch.
HTSN phong tỏa mọi tuyến. Vòng pháp “Ngục Ngã Càn Khôn” do Cố vấn Yến dựng nên đang yếu dần – Kẻ Xóa bắt đầu phản tác dụng bằng cách phá hủy những điểm neo thực tại trong chính trận pháp.
Chỉ còn Huy – linh thể đã ổn định, năng lực "Phản Duy Tắc" đã thức tỉnh – là người cuối cùng được phép đối đầu.
Uyên đi cùng, chỉ đứng ở vòng ngoài, giữ cuốn Sách Ký Ức trong tay.
---
Đối đầu bắt đầu.
Kẻ Xóa hiện hình – không phải một sinh vật, không phải người – mà là một vùng không gian gãy vỡ, hình người nhưng vặn xoắn. Trên mặt nó là hàng ngàn con mắt, nhưng tất cả đều nhắm – như thể nó chưa từng cần phải nhìn để biết anh là ai.
> “Ngươi là ai?” – Huy hỏi.
“Ngươi vừa định gọi tên ta. Ngươi sẽ bị xóa.” – giọng nói không phát ra từ miệng, mà từ bên trong đầu Huy.
ẦM.
Không khí quanh Huy bị bóp méo. Những mảnh ký ức trong não bị lôi ra, xé nát, rồi biến thành những “ký ức giả” – nơi Huy giết mẹ mình, nơi Huy đầu hàng trước quái dị, nơi Huy không bao giờ bắt đầu tu luyện.
Đó là đòn đánh đầu tiên của Kẻ Xóa – Xóa Lý Do Tồn Tại.
Huy quỳ xuống. Máu trào khỏi mũi, tai. Thân thể bắt đầu nứt ra như thủy tinh. Uyên từ xa hét lên nhưng không thể bước vào.
Huy lẩm bẩm:
> “Ta… ta không phải ta?”
“Ta là gì… khi mọi ký ức về ta đều là giả?”
Nhưng rồi, anh nghe thấy tiếng Uyên – nhẹ như gió:
> “Anh đã từng cứu tôi… và tôi nhớ rõ.
Vậy thì… anh tồn tại.”
Huy mở mắt. Trong dòng nghịch lý, anh tìm ra mấu chốt: Kẻ Xóa chỉ thắng khi không ai còn nhớ anh là ai.
> “Nếu có một người còn nhớ ta…
thì ngươi – không hoàn hảo.”
Luận điểm phản nghịch được khởi động.
Huy kích hoạt năng lực Phản Duy Tắc – không dùng sức mạnh để tấn công, mà tạo ra một mâu thuẫn logic trong bản thể Kẻ Xóa.
> “Ngươi là kẻ xóa, nhưng chính vì tồn tại của ngươi khiến người khác nhớ đến sự thiếu vắng… Nghĩa là, ngươi không thể hoàn toàn xóa sạch.”
BÙM.
Kẻ Xóa bắt đầu rạn vỡ. Các mắt trên người nó mở ra – nhưng không còn uy hiếp. Chúng chỉ rơi lệ.
> “Tôi… cũng chỉ là một bản sao bị xóa… Tôi chỉ muốn mọi người quên đi tôi trước kia từng tồn tại.”
Vụ nổ ánh sáng xảy ra.
Không có tro, không máu, không tiếng gào.
Chỉ là một vệt sáng chói xé toạc bầu trời Huế.
---
Sau trận chiến.
Huy quỳ gối giữa đống đổ nát, trái tim đập loạn. Nhưng… anh vẫn còn.
Uyên chạy đến, đỡ anh dậy. Trong tay cô – cuốn Sách Ký Ức mở ra… một cái tên mới hiện lên:
> “Trần Mỹ Linh – trạng thái: mờ ký ức.”
Uyên thì thầm:
> “Là em họ tôi. Nó từng sống ở đây… nhưng tôi không còn nhớ mặt.
Anh có thể giúp tôi… tìm lại nó không?”
Huy gật đầu, ánh mắt sâu lắng:
> “Chúng ta sẽ tìm cô bé… dù cô ấy đang ở nơi giữa ‘1’ và ‘0’.”
---
Cuối chương: Huy nhìn bầu trời Huế – nơi vừa mất đi một quái dị… và bắt đầu một hành trình tìm lại người đã từng bị quên lãng.
> Nhưng anh biết – “Kẻ Xóa” không thật sự chết.
Nó chỉ bị thuyết phục từ bỏ, và đang… đợi cơ hội để quay lại, trong chính những người đã từng muốn mình bị lãng quên.
---