Chương 16: Ký Ức Không Từng Có

Chương 16: Ký Ức Không Từng Có

> “Nếu một người không tồn tại, sao ta lại nhớ họ? Hay chính ký ức… cũng là quái dị đội lốt sự thật?”

---

Sau khi tiêu diệt Kẻ Xóa, Huy cùng Uyên bắt đầu hành trình tìm kiếm Trần Mỹ Linh – em họ của cô, người có tên xuất hiện trong Sách Ký Ức, nhưng chưa từng được ai thực sự nhớ rõ.

Họ đi khắp các khu phố bỏ hoang tại Huế, vào cả trường học, trạm y tế, nhà dân cũ – hỏi hàng chục người may mắn chưa bị xóa khỏi thực tại.

> “Mỹ Linh?”

“Xin lỗi, tôi chưa từng nghe.”

“Hình ảnh? Camera? Giấy tờ?”

“Không có… như thể cô ấy chưa bao giờ tồn tại.”

---

Huy ngồi lặng trong một quán cà phê bỏ hoang.

Anh mở ra năng lực mới khai mở từ Thời Quang Dị Dạng – một khả năng hiếm: “Phản Truy Ký Ức Thế Giới”.

> Mọi vật, mọi nơi đều để lại thông tin tồn tại.

Một vết trầy trên bàn – chứng minh đã từng có ai đó đặt vật nặng.

Một bức ảnh bị rách – cho thấy đã từng có mặt người bị xé.

Thế giới lưu giữ dữ kiện. Không thể xóa hết.

Huy bám vào nguyên tắc ấy, để lần theo dấu vết Mỹ Linh.

Nhưng…

> Không có gì cả. Không vết bụi, không ảnh xé, không sóng âm, không thông tin.

Như thể Trần Mỹ Linh chưa từng chạm vào thế giới.

---

Uyên bắt đầu hoảng.

> “Không thể nào… chị ấy từng ở với tôi, tôi nhớ giọng nói, nhớ cả bài hát chị ấy hay nghêu ngao…”

Huy im lặng. Rồi lẩm bẩm:

> “Nếu không có dữ kiện nào tồn tại, thì không phải cô ấy bị xóa…

Mà là cô ấy chưa từng có mặt.”

“Không phải Kẻ Xóa gây ra…

Mà là ký ức của em – là giả.”

---

Im lặng.

Gió thổi. Thành phố lặng câm như chính nó không còn thở.

Uyên quỳ xuống, không khóc được. Chỉ có tay run và ánh mắt mất tiêu điểm.

> “Vậy… Kẻ Xóa cũng là ký ức giả?

Nếu thế thì… nơi này là đâu?”

“Không lẽ tất cả chỉ là một tầng ký ức được tạo nên… từ một ý chí nào đó?”

Huy đứng dậy. Không khí rung lên.

Bầu trời phía trên Huế nứt ra – như một mặt kính bị đập mạnh.

Kết giới bao quanh Huế – Kết Giới Không Màu – vốn được tạo để cô lập Kẻ Xóa… bắt đầu nứt.

---

Bên ngoài vòng kết giới.

Các đội HTSN túc trực, chưa thể can thiệp.

Nhưng rồi, toàn bộ khu kết giới bỗng vỡ vụn như mảnh gương bị bóp nát. Một tiếng rầm khô khốc.

> “Mở rồi! Vào kiểm tra ngay!”

Tuy nhiên…

Họ thấy gì?

Tất cả những người còn sống trong Huế – đều đang đứng yên bất động.

Mắt mở, không nháy. Miệng cười nhẹ. Tay thả lỏng.

Như đang… mơ giữa ban ngày.

Không ai di chuyển. Không ai phản ứng.

Còn những người đã chết?

Không còn máu. Không còn thi thể. Không tên. Không hồ sơ.

Không còn ai nhớ họ đã từng sống.

---

Huy lảo đảo bước ra, từ giữa vòng mộng mị đó.

Anh thì thầm, đôi mắt rỗng lạnh nhưng lấp lánh ánh hiểu biết mới:

> “Không ai bị giết.

Không ai được cứu.

Chúng ta đã ở trong một tầng ký ức giả – được viết bởi… một tồn tại còn vượt trên Kẻ Xóa.”

Uyên siết lấy tay anh, hoảng hốt:

> “Anh ơi… nếu ký ức có thể giả, nếu cả em họ em không tồn tại…

thì anh có chắc chúng ta đang sống trong thế giới thật không?”

Huy không trả lời.

Vì trong lòng anh… vừa vang lên một tiếng cười. Không phải của ai. Mà của chính “thế giới”.

> “Haha… ta điên rồi…

Vậy… thế giới thật là gì?”

---

Từ xa, ở rìa tan vỡ của kết giới, một bóng người áo trắng đang đứng – không rõ mặt – tay cầm một cuốn sổ. Trên bìa không ghi gì, nhưng bên trong là:

> “Hồ sơ ẩn: DỰ ÁN 0.

Trạng thái: THỰC TẠI GIẢ LẬP.”

---