Chương 17: Tập Huấn Dị Vật – Gặp Lại Ở Căn Tin
Hai tháng trôi qua từ biến cố tại Huế. Huy được đặc cách cho nghỉ, nhưng sự yên bình không thực sự là nghỉ ngơi – mà là một dạng cách ly mang tính bảo vệ.
Trong khu trung tâm biệt lập của Tổng cục II – HTSN nằm sâu dưới lòng đất Tây Nguyên, Huy sống trong một căn phòng giam kiên cố hơn cả trại quân sự. Không phải vì anh bị nghi ngờ, mà vì sức mạnh trong anh – sau sự kiện đối đầu “Kẻ Xóa” – đã vượt khỏi cấp đo lường.
Cấp S – quái dị cấp cao nhất từng được ghi nhận trong HTSN.
Huy? Được phân loại là S+ – vượt chuẩn, khó kiểm soát, bất khả đo lường.
Không ai dám chắc Huy còn là người, hay là thứ gì đã biến dị theo ký ức.
Nhưng sau hai tháng tự điều phối, tâm trí Huy dần ổn định. Dị năng không còn phát tác tự phát. Ánh mắt không còn xuyên qua tầng tồn tại một cách mất kiểm soát. Anh đã học được cách… “nhắm mắt”.
Và rồi, anh được mời – hay nói đúng hơn là triệu tập – vào lớp Tập Huấn Dị Vật Cấp S.
Tổng cục II mở khóa huấn luyện bí mật này chỉ cho các đối tượng tiềm năng – những người mang dấu hiệu dị chủng hóa, hoặc có khả năng tiếp xúc lâu dài với quái dị mà không phát điên.
Lớp học nằm ở tầng thứ 5 của Khu Phân Tầng B – nơi chỉ người có cấp mã bảo mật từ L3 trở lên mới được vào.
Trước cửa phòng học là hệ thống quét sinh trắc không gian – nhận diện dựa trên dư âm linh lực và mẫu tâm linh. Một sai số nhỏ cũng sẽ khiến toàn bộ khu sập xuống như một lăng mộ hiện đại.
Huy bước vào.
Phòng học như một khán phòng giảng đường cũ kỹ, nhưng thay vì bảng đen, là một bức tường sắt dày khắc đầy mật mã. Thay vì bàn ghế thông thường, mỗi học viên ngồi trong một “vòng chú” riêng biệt, cách nhau ít nhất ba mét, được phủ bởi lớp kính ngăn phản nhiễu tâm linh.
Ở giữa là màn hình hologram chiếu lên từng hình ảnh mờ ảo: những sinh vật vặn xoắn, những thực thể lơ lửng như giấc mơ bị cắt nát.
Trên màn hình, chữ hiện ra:
“PHÂN LOẠI QUÁI DỊ CẤP S – MỘT BÁO CÁO TẠM THỜI”
Huy nhìn sang xung quanh – toàn những người lạ. Không ai lên tiếng. Không ai quay đầu. Chỉ có ánh mắt.
Giọng nói vang lên từ loa phòng:
> “Chào mừng các thực thể sống còn đủ ý thức sau các biến cố cấp Tuyệt. Chúng tôi sẽ không giảng dạy lý thuyết thông thường – vì nếu các anh chị chưa từng tiếp xúc với dị giới thì sẽ không sống sót nổi đến đây.”
Giọng đó – lạnh, chậm, và… quen thuộc.
Một lúc sau, cánh cửa bật mở. Một bóng người bước vào, áo blouse trắng, tóc buộc gọn, ánh mắt đen sâu như vực.
Huy khựng lại. Cô ấy.
Uyên.
Cô không nhìn Huy. Chỉ bước đến bục giảng, chạm nhẹ vào một viên đá cảm ứng – toàn bộ tường thép rung nhẹ.
> “Bắt đầu buổi học.”
Uyên viết lên màn hình ba từ:
“CẤP S – HIỂU NHƯ THẾ NÀO?”
> “Cấp S không phải mức cao nhất. Nó là ngưỡng chúng ta còn có thể ghi nhận và giam giữ. Trên cấp đó… là những gì không còn gọi tên được.”
Cô lướt ánh mắt qua từng người, và dừng lại rất nhẹ một khoảnh khắc nơi Huy ngồi. Chỉ thoáng thôi – nhưng tim anh đập một nhịp lạ.
Uyên tiếp tục:
> “Tính đến nay, HTSN chỉ ghi nhận được 5 thực thể con người sở hữu quái dị cấp S, được kiểm soát và cộng tác trong khuôn khổ an toàn. Mỗi người này đều được gắn mã kiểm tra tâm linh, giới hạn hành vi và phản ứng với môi trường.”
Trên bảng hiện lên:
---
1. Mã số 003 – Thiền sư Thất Địa.
Năng lực: “Đảo Luân Hồi” – tái hiện ký ức thời gian trong khu vực giới hạn, ép đối tượng sống lại khoảnh khắc chết vô hạn lần.
Vị trí: Cố vấn đặc biệt HTSN. Không tiếp xúc với ai trừ khi có lệnh.
2. Mã số 006 – Lâm Gia An.
Năng lực: “Thiên Cơ Dịch Chuyển” – bẻ gãy quy luật vật lý, không gian, thời gian trong tầm mắt.
Tình trạng: Đang ngủ đông, bị kẹp trong trận pháp giữ không cho thực tại rối loạn.
3. Mã số 009 – Trịnh Văn Sương.
Năng lực: “Phản Hư Ảnh” – mỗi lời nói trở thành sự thật nếu đủ tin tưởng.
Giới hạn: Phải bị thương hoặc chịu đau đớn để duy trì năng lực.
4. Mã số 010 – Lê Khánh Vy.
Năng lực: “Giải Mộng Tồn Tại” – có thể đẩy bất cứ ai hoặc vật vào trạng thái mơ vô hạn.
Vị trí: Điều phối viên HTSN miền Bắc.
5. Mã số 012 – Nguyễn Gia Huy.
Năng lực: “Phản Duy Tắc – Thời Dị Dạng Hồi Ký”
Phân loại: Cấp S+ – Không Kiểm Soát.
Tình trạng: Giám sát đặc biệt, giữ mức cảnh giới an toàn ba lớp.
---
Một im lặng lạ lùng lan khắp lớp học.
Huy ngồi đó, tên mình hiển thị trên màn hình như một… dị thể.
Uyên bình thản, không để lộ cảm xúc. Cô chuyển sang phần tiếp theo:
> “Ngoài các cá nhân S cấp, HTSN còn phân loại năng lực theo mức nguy hiểm tổng hợp – từ D, C, B, A và S.
Tôi – cấp A.
Và còn nhiều người khác... nhưng hôm nay không phải nói về tôi.”
Uyên nhìn đồng hồ:
> “Buổi học tạm dừng tại đây. Giải lao 30 phút.”
Cô rời bục giảng, đi thẳng ra ngoài. Nhưng trước khi đi khuất, cô khựng lại, nghiêng nhẹ đầu về phía Huy:
> “Căn tin khu C. 15 phút nữa. Nếu anh còn nhớ đường.”
---
Huy đứng giữa hành lang tầng C – nơi hành lang trắng kéo dài vô tận. Gió lạnh từ các khe điều áp phả vào mặt, nhưng tim anh nóng lên từng nhịp.
Uyên đang ngồi ở bàn gần cửa sổ, uống gì đó như trà đen. Vẫn ánh mắt đó – sâu, yên và khó đoán.
> “Lâu rồi không gặp.” – cô nói.
Huy ngồi xuống.
> “Tôi cứ tưởng... sau tất cả, cô sẽ không bao giờ muốn gặp tôi.”
Uyên cười nhẹ, đặt ly xuống.
> “Tôi không gặp anh vì tôi đang đợi xem... anh còn là người không.”
Một câu nói không mang hàm ý châm biếm, chỉ là sự thật thuần túy.
Huy im lặng. Anh không biết trả lời thế nào. Sau tất cả, chính anh cũng không chắc mình có còn là người. Nhưng Uyên ngẩng lên, ánh mắt chạm thẳng vào mắt anh:
> “Tôi vẫn nhìn thấy anh. Không phải qua pháp nhãn. Mà là bằng mắt thường.”
Họ không nói gì nữa. Căn tin yên tĩnh. Một chiếc màn hình nhỏ phía xa chiếu tin tức – lại thêm một làn sóng linh dị ở Phú Yên, một cái chết kỳ lạ trong phòng kín.
Thế giới chưa ngừng lại.
Và cuộc chiến của họ – mới chỉ bắt đầu.