Chương 18: Thành Phố Dưới Lòng Đất – Năm 2/2048
Huy được “thả tự do” vào ngày đầu tiên của năm 2/2048 – theo lịch vận hành nội bộ của Tổng cục II – HTSN.
Không phải là năm dân sự.
Mà là năm thứ hai kể từ Sự Kiện Hà Nội – thời điểm linh giới nứt toác lần đầu, và cánh cổng đầu tiên mở ra giữa thế giới con người và cái gọi là “thế giới sau cái chết”. Từ đó, HTSN không còn là một tổ chức ngầm đơn thuần – mà trở thành tuyến phòng thủ cuối cùng giữa thực tại và sự hủy diệt siêu nhiên.
Và nơi Huy được đưa đến, là “Tầng Thứ 0” – còn được gọi là Thành phố Dưới Lòng Đất.
Một thành phố chống tận thế, được xây dựng ngầm dưới dãy Trường Sơn, sâu hơn 2.000 mét dưới lòng đất. Diện tích gần bằng một quận của Sài Gòn. Không ánh nắng. Không thời gian. Không mùa.
Chỉ có ánh đèn trắng lạnh của hệ thống chiếu sáng nhân tạo, và nhịp sống trôi đi như mô phỏng ký ức của một thế giới đã mất.
---
Ngay khi cánh cửa hầm thép mở ra, Huy cảm nhận được áp lực.
Không phải từ không khí.
Mà là từ các lớp bảo vệ thực tại – những vòng kết giới dày đặc đan xen: kết giới tĩnh trấn dị, tường sương mù hư ảo, sóng áp chế thần thức và cảm biến linh lực ba tầng.
Nơi đây không dành cho thường dân.
Thành phố này – là nơi trú ẩn cho tất cả những “kẻ biết quá nhiều” – bao gồm dị chủng, pháp sư cộng tác, đặc vụ tinh thần, khoa học gia nghiên cứu linh thể và cả những tù nhân siêu nhiên đang được “điều hòa”.
---
Huy mặc đồng phục xám, bước ra khỏi trạm vận chuyển. Mắt trái anh hơi giật nhẹ – Pháp Nhãn vẫn đang nhạy cảm với mọi chuyển động tâm linh.
Tầng Thứ 0 được chia thành nhiều khu:
Khu Cư Trú Dài Hạn: Các căn hộ nhỏ, được chống nhiễu, dành cho những người không thể quay về mặt đất.
Khu Nghiên Cứu Mở: Nơi các nhà khoa học thử nghiệm sinh học linh thể, mô hình dị năng nhân tạo, tách trích ký ức giả.
Khu Giải Trí An Tâm: Một “mô hình thành phố thu nhỏ”, với quán cà phê, rạp chiếu phim, thậm chí có cả vườn thực vật nhân tạo – tất cả đều là giả, nhưng giúp cư dân dưới lòng đất nhớ rằng họ vẫn còn là người.
Khu Giam Giữ Cấp Hồn: Không ai được bén mảng tới. Huy cũng không ngoại lệ.
Khu Lưu Trữ Tâm Ảnh: Một thư viện khổng lồ ghi lại những linh ảnh, hồi ức và hiện tượng dị thường từng được ghi nhận. Nơi đây là trí nhớ chung của nhân loại trước khi ký ức bị xóa sạch.
---
Huy đi lang thang qua từng con phố dưới đất. Trên đầu là trần bê tông vòm, sơn màu xanh nhạt để đánh lừa cảm giác như bầu trời. Đèn đường mô phỏng ánh sáng hoàng hôn, gió nhẹ thổi qua các ống dẫn khí tạo âm thanh như gió thật.
Ở một góc phố, một đứa trẻ ngồi vẽ bằng phấn lên sàn – vẽ một con mắt, rồi lại xóa.
Ở quán nhỏ gần đó, vài pháp sư già đang chơi cờ linh khí – mỗi quân cờ là một mảnh hồn bị phong ấn.
Huy dừng lại ở một máy bán hàng tự động. Trên bảng chọn có những món đồ rất kỳ lạ:
Trà Lục Hồn – uống vào giúp ổn định tầng linh.
Bánh Linh Chi Cảm Ứng – đổi mùi vị theo tâm trạng người ăn.
Nước Nhớ Nhung – một giọt cho một ký ức mà bạn từng muốn quên.
Anh chỉ chọn nước lọc.
Ngồi xuống ghế đá bên ngoài. Quan sát.
Một cô gái mang khẩu trang, đeo tai nghe, lặng lẽ chạy bộ qua – nhưng… không có hơi thở. Anh nhìn lại – hóa ra cô là một hồn thể được cấp phép cư trú, đã chết trong Sự kiện Đồng Nai, nhưng linh hồn còn nguyên vẹn nên được đưa vào đây để “sống tiếp”.
Cả thành phố này – là nơi trú ẩn của những điều lẽ ra không tồn tại.
---
Bỗng có một giọng nói vang lên sau lưng:
> “Thấy sao? Cảm giác làm người dưới đất?”
Huy quay lại – là Trần Vĩ – đặc vụ quản lý khu tầng 0, người từng đưa Huy về từ tầng thứ 4.
> “Cảm giác giống như đang sống trong ký ức người khác.” – Huy nói.
Trần Vĩ cười.
> “Chính xác. Thành phố này là ký ức giả được HTSN dựng lên – nhưng hiệu quả. Nhiều người chọn ở lại đây vĩnh viễn. Trên mặt đất, sự thật quá khốc liệt.”
> “Có ai từng trốn khỏi đây không?” – Huy hỏi.
Trần Vĩ nghiêng đầu:
> “Có. Nhưng họ không trốn ra ngoài. Mà trốn vào trong.”
> “Trong đâu?”
> “Trong tâm trí của chính mình. Vào ‘Tầng -1’. Nơi ký ức giả bắt đầu nuốt luôn thực tại.”
Huy im lặng.
---
Trước khi rời đi, Trần Vĩ vỗ vai anh:
> “Từ giờ, cậu được tự do đi lại trong Thành phố Tầng 0. Mọi hành vi bất thường đều bị ghi nhận – nhưng miễn là giữ được ý thức, cậu là một cư dân hợp pháp.”
> “Và một điều nữa…” – Vĩ dừng lại – “Uyên cũng đang sống ở đây.”
Huy khựng người.
> “Cô ấy vừa nhận nhiệm vụ dạy ở Học Viện Dị Chủng – Khu Phân Tầng phụ thứ ba. Nếu có dịp, cậu nên ghé qua.”
---
Huy bước tiếp. Thành phố ngầm vẫn yên tĩnh như một giấc mơ được lập trình.
Đã là năm 2/2048.
Thế giới trên mặt đất vẫn chưa sụp đổ hoàn toàn.
Nhưng dưới lòng đất, nơi không ánh sáng, những ký ức đang dần tự sinh ra.
Và Huy – với một nửa linh hồn bị phong ấn – không còn chắc điều gì là thật nữa.